Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1492: Sinh Mệnh Linh Tuyền

Chương 1492: Sinh Mệnh Linh Tuyền

“Đệ không nên xem thường người trong thiên hạ, nói không chừng có một ngày sẽ bị thua thiệt.”

“Ở trước mặt người ngoài, đệ nói ít một chút đi.”

Hiển nhiên Du Phi Nhãn hiểu rất rõ bào đệ của mình, mặc dù có chút khổ não vì hắn không biết giữ mồm giữ miệng nhưng nàng cũng không có biện pháp nào.

“Chẳng lẽ Hoàng tỷ thật sự có ý tứ với cái tên tiểu tử ngốc chỉ biết một lòng luyện kiếm của Thác Bạt gia tộc kia…”

“Trong mắt của ta, hắn cũng chỉ biết luyện kiếm.” Du Minh cũng không tự giác ngậm miệng, giọng điệu có chút không thể làm gì và khó mà tin nổi.

Nhưng đối với lời này của hắn, Du Phi Nhã rất bất đắc dĩ. Nàng có chút nhức đầu xoa mi tâm, không trả lời câu hỏi của hắn.

Sau đó, đoàn người Đại Du tiên triều tiếp tục đi đến chỗ sâu trong phường thị.

Nơi đó rất rộng rãi, có động thiên khác, còn có rất nhiều thác nước giả sơn, cầu nối đình lâu. Vô vàn nguyên thạch bày ra ở khắp nơi, hào quang lập loè, sương trắng lượn lờ và có tu sĩ chuyên môn ngắm nghía.

Xung quanh mỗi một khối nguyên thạch đều có rất nhiều người bao vây đánh giá hoặc lấy ra pháp khí thăm dò hoặc vận chuyển thần thông xem xét.

Trong phường thị, mỗi một thế lực đạo thống đều có một khu vực dành riêng.

Đó là nơi trưng bày kỳ thạch mà bọn hắn lấy được trong những năm gần đây, chẳng qua là giá cả cũng đủ khiến tu sĩ phổ thông biến sắc.

Động một tí là ngàn vạn linh thạch, thậm chí có rất nhiều kỳ thạch còn không thể dùng linh thạch để đánh giá giá trị.

Cho dù muốn cắt cũng phải bỏ ra cái giá khổng lồ.

“Hẳn là hôm nay có thể nhìn thấy chân dung Thất Đại Thần Thạch của Côn Ô thành nhỉ?”

“Nếu trong Thần Thạch đại hội lần này có thể cắt ra một khối ở trong số đó, vậy chúng ta đi cũng không uổng.”

Rất nhiều tu sĩ đến đây vẫn ôm hy vọng được nhìn thấy Thất Đại Thần Thạch trong truyền thuyết. Dù sao thì đó cũng là kỳ thạch mà rất nhiều tồn tại cổ lão đã đạt được tại Côn Ô thành từ khi tồn thế tới nay.

Phần lớn trong số đó đến từ Côn Sơn, một số còn lại thì đến từ những cấm khu khác.

Trước đây có tổng cộng là Thập Đại Thần Thạch nhưng có ba khối đã được cắt ra, chỉ còn lại bảy khối.

Ầm!

Thời điểm vô vàn tu sĩ nghị luận ầm ĩ, chính giữa một viện lạc ở cách đó không xa.

Có hào quang lục sắc ngất trời tỏa ra giống như có một hồ nước sinh mệnh ập tới trước mặt, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của toàn thể mọi người.

“Loại khí tức này không lẽ là Sinh Mệnh linh tuyền…”

“Không sai, khẳng định là khí tức của Sinh Mệnh linh tuyền. Chẳng lẽ có người cắt được Sinh Mệnh linh tuyền?”

Cảm nhận được khí tức này, rất nhiều tu sĩ thế hệ trước sững sờ, gương mặt biến đối kịch liệt, có chút không dám tin tưởng.

Trong khoảnh khắc, bọn hắn tựa như dã thú ngửi được mùi tanh, đôi mắt đỏ ngầu, vội vàng hóa thành thần quang lao về phía viện lạc kia.

Nơi đây nổ ra oanh động cực lớn.

Vô số sinh linh tu sĩ gấp gáp chạy tới muốn nhìn xem hình dáng của Sinh Mệnh linh tuyền.

Đoàn người Đại Du tiên triều nghe được động tĩnh này cũng không nhịn được đi về phía bên kia.

Một hướng khác, các tuổi trẻ Chí tôn còn lại đã hiện thân ở đây từ sớm như Lục Quan Vương, Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử cũng hơi kinh ngạc nhìn lại, sau đó lập tức nhanh chân chạy tới.

Đối với tu sĩ phổ thông mà nói, mặc dù Sinh Mệnh linh tuyền trân quý nhưng vẫn kém xa thần vật.

Nhưng đối với thế hệ trước, nhất là tu sĩ mà đại nạn đã tới gần trước mắt, Sinh Mệnh linh tuyền chính là thần dược kéo dài tính mạng, so với thọ dược gì gì đó còn trân quý hơn.

Thậm chí là vì thứ này mà có rất nhiều người còn có thể ra tay đánh nhau. Bởi vì Sinh Mệnh linh tuyền cũng không có dược tính cho nên theo lý thuyết dù cho dùng lại bao nhiêu lần thì hiệu quả kéo dài tuổi thọ cũng sẽ không thay đổi.

Bình thường một khi trong phòng đấu giá xuất hiện Sinh Mệnh linh tuyền thì đều sẽ gây nên một hồi gió tanh mưa máu, bỏ ra giá cao cũng không giành được.

“Một ngụm Sinh Mệnh linh tuyền lớn chừng nắm đấm…”

“Hít!”

Rất nhanh, trong viện lạc này chen chúc đầy sinh linh tu sĩ. Vô số tồn tại thế hệ trước không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

Trong rất nhiều nguyên thạch tan vỡ có một chút Sinh Mệnh linh tuyền to bằng nắm đấm đang yên tĩnh trôi nổi ở nơi đó, tản ra khí tức sinh mệnh đậm đà giống như một hồ nước khiến nơi đây trở nên óng ánh.

Sinh Mệnh lực mênh mông tràn ra hấp dẫn vô vàn người tới đây.

Những tồn tại thế hệ trước gần như là đứng ngồi không yên. Nếu không cố kỵ thân phận của người trong viện lạc thì bọn hắn đã trực tiếp mở miệng hỏi giá tiền.

“Ta nói ở trong đó có đồ tốt mà, ngươi lại còn không tin?”

“Có chơi có chịu, ta thắng rồi. Bây giờ đến lượt ngươi đáp ứng với ta một điều kiện.”

Trong viện lạc có một thiếu nữ tuyệt mỹ linh hoạt kỳ ảo như tiên. Nàng thanh lãnh động lòng người, giữa đuôi lông mày khó nén vẻ mừng rỡ, không nhịn được mở miệng nói, bàn tay ngọc nắm chặt, có chút đắc ý.

Bên cạnh nàng, Cố Trường Ca tựa như hơi nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, ra vẻ hoàn toàn không nghĩ tới.

“Hình như ta xem thường ngươi rồi, gia hỏa này vận khí thực sự không tệ.”

Hắn hơi than thở như thể có chút bất đắc dĩ.

“Cái gì gọi là vận khí không tệ, đây là thực lực của ta có được không?”

Rõ ràng Cố Tiên Nhi vô cùng bất mãn với câu nói này của Cố Trường Ca, nàng trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng hòng chơi xấu, ngươi đã đáp ứng ta rồi.”

“Biết rồi, ta có chơi có chịu. Một điều kiện mà thôi, đáp ứng là được chứ gì.” Cố Trường Ca khẽ lắc đầu.

Nghe vậy, Cố Tiên Nhi lộ ra bộ dạng ngươi thức thời, tiếp đó hơi giơ tay lên một cái, trực tiếp nhận lấy bãi Sinh Mệnh linh tuyền kia.

Đám người chạy tới thấy một màn này, trông mà thèm hết sức. Mặc dù rất muốn hỏi nàng có muốn bán một chút hay không nhưng khi nhìn thấy Cố Trường Ca ở bên cạnh thì bọn hắn vẫn không khỏi ngậm miệng cười khổ một tiếng.

Nếu như là người khác cắt ra, bọn hắn còn có thể hỏi một chút để mua lại hoặc là vận dụng thủ đoạn cướp tới tay, dù sao thì đây cũng là Sinh Mệnh linh tuyền vô cùng trân quý.

Tuy nhiên người cắt được lại là Cố Tiên Nhi, vậy thì chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Hiện tại bọn hắn rất thức thời, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu, sợ bị Cố Trường Ca hiểu nhầm bọn hắn muốn cướp đồ của Cố Tiên Nhi.

Chuyện xảy ra với ẩn thế An tộc vào ba ngày trước vẫn rõ mồn một ngay trước mắt bọn hắn.

Hết chương 1492.
Bạn cần đăng nhập để bình luận