Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1670: Ngươi còn gì muốn nói không?

Chương 1670: Ngươi còn gì muốn nói không?

Rầm!!

Nhiều Thần Kiếm lao ra từ các nơi trong Thục tông hơn, kiếm mang lan tràn ra từ chúng chém về phía Cố Trường Ca.

Nhưng trong khoảnh khắc rơi xuống trước mặt hắn thì chúng lại bộc phát ra quang hoa rực rỡ chói mắt, bị một bàn tay vô hình ngăn lại.

Cố Trường Ca chỉ làm duy nhất một động tác đơn giản, đó là chập ngón tay lại chém một nhát.

"Keng!!"

Vô số Thần Kiếm gãy dưới hai ngón tay hắn, những mảng thần tắc lớn tắt ngúm như khói, hóa thành một mảnh ánh sáng lóa mắt biến mất ở giữa hư không.

Cho dù là Chưởng Thiên Kiếm có quy tắc tiên đạo lưu chuyển thì cũng phát ra tiếng ngân rung, nó dừng lại tại chỗ không sao tiến thêm được một bước. Hư không ở xung quanh bắt đầu sụp đổ mai một rồi hóa thành một mảnh hư vô, có thể nuốt chửng vạn vật trên thế gian.

"Không thể nào!"

"Chưởng Thiên Kiếm giết hắn cho ta..."

Thác Bạt Tiêu Dao đang gào thét, hắn nhìn cảnh tượng này với vẻ không cam lòng.

Thác Bạt Tiêu Dao đã dốc hết toàn lực để thi triển chiêu này, kết quả đừng nói tới làm Cố Trường Ca bị thương, ngay cả vạt áo của Cố Trường Ca hắn cũng không đụng vào được.

Loại chênh lệch kinh khủng có thể gọi là như trời với đất này khiến cho hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và bất lực.

Nếu kế hoạch lần này thất bại, hắn sẽ không còn đường sống nữa, Cố Trường Ca tuyệt đối sẽ không tha mạng cho hắn.

Nghĩ tới đây, Thác Bạt Tiêu Dao bắt đầu thiêu đốt sinh mệnh bản nguyên của mình, tức khắc có hào quang xích sắc khủng khiếp bốc lên trên người hắn, phảng phất như một ngọn lửa hình người vậy.

Bên trên Chưởng Thiên Kiếm lại bộc phát ra làn sóng mênh mông thêm lần nữa, tiên ý dạt dào, phong mang tuyệt thế xuyên qua bầu trời, thậm chí còn chém hết sao trời nơi Vực Ngoại.

Nhìn thấy khung cảnh này, tất cả trưởng lão và đệ tử của Thục tông đều có chút run rẩy, bọn họ khiếp hãi trước sự tàn nhẫn và quả quyết của người này, nhưng nhiều hơn chính là sự sợ hãi, bọn họ lo trận đại chiến này sẽ hủy diệt Thục tông.

"Cho dù Chưởng Thiên Kiếm có thức tỉnh hoàn toàn thì cũng không ngăn được ta, huống chi là bây giờ?"

Thần sắc Cố Trường Ca bình thản, hắn cũng không dùng bất cứ chiêu thức hỗn tạp nào mà chỉ giơ tay huy động, những đạo vết tích đang hiện lên, dường như đối với hắn thời gian đã lặng lẽ biến mất.

Sau khi đạt đến trình độ của Kẻ thành đạo, cho dù phương thiên địa này có áp chế đi nữa thì chênh lệch cảnh giới vẫn còn đó, thật ra pháp lực bao la vô tận va chạm vào nhau đến mức nghiền nát phá hủy một thế giới cũng không phải là chuyện khó.

Vô số Thần Kiếm vỡ nát, sơn môn của Thục tông ầm một tiếng rồi nổ tung, trong thoáng chốc sơn mạch kiến trúc chung quanh hóa thành bột phấn như thể bị bốc hơi.

Hư không lúc trước đang sụp đổ, hỗn độn quang như ẩn như hiện trực tiếp mở ra một tiểu thế giới, ở đây xuất hiện thêm một loại khí thế khai thiên.

Đây là một đợt công phạt cường đại tuyệt luân, dùng tay không để đón đỡ tiên đạo chi khí.

Thiên tướng thụy thải, thần liên hiện lên, đủ loại ánh sáng hội tụ vào một chỗ tạo nên một mảnh thần hải!

"Đây chính là sức mạnh của Chí cường giả ở thế giới kia sao?"

Sắc mặt của tông chủ Thục tông và Lục Địa Kiếm Tiên như Tuyết Kiếm Tiên đều trắng bệch, bọn họ đều cảm thấy mình chỉ như một con kiến nhỏ bé.

Tất cả mọi người cùng ngã quỵ xuống, tuy không bị công kích nhưng bọn họ đã phải nhận rất nhiều uy áp trên bầu trời. Thế giới như thể bị hủy diệt vậy.

"Ộc!!"

Thác Bạt Tiêu Dao đang không ngừng phun tiên huyết, hắn trực tiếp bay ngược ra ngoài. Vào thời điểm này, toàn thân hắn đều đã vỡ nát, linh hồn chi hỏa nhanh chóng lụi tắt.

Khi không còn ai khống chế Chưởng Thiên Kiếm nữa, quang hoa nhanh chóng biến mất, tất cả Thần Kiếm trong hư không đều vỡ vụn thành tro bụi, bị cuốn đi một cách vô thanh vô tức.

Cố Trường Ca đưa tay chặn Chưởng Thiên Kiếm lại muốn phong bế nó. Hắn có thể cảm nhận được món Chưởng Thiên Khí cuối cùng này không hề giống với những Chưởng Thiên Khí khác, không hổ là món có sức công phá nhất trong bảy món Chưởng Thiên Khí.

Với tu vi đó của Thác Bạt Tiêu Dao, vào lúc cưỡng ép xuất Chưởng Thiên Kiếm ra suýt nữa còn có thể giao chiến với Kẻ thành đạo.

Mặc dù có liên quan tới khí vận suốt mấy chục vạn năm của Thục tông, nhưng như thế cũng đủ để chứng minh sự bất phàm của Chưởng Thiên Kiếm.

Vù!!

Trong nháy mắt bị Cố Trường Ca khống chế, Chưởng Thiên Kiếm trào ra một đạo tiên đạo chi khí kinh khủng, mơ hồ hóa thành một cây đao muốn chém hắn, nhưng mà Cố Trường Ca chỉ phất tay là đã nhanh chóng đánh tan được tiên đạo chi khí này.

Ngay sau đó động tĩnh trên kiếm cũng từ từ dừng lại, trở nên cực kỳ yên ắng.

Thác Bạt Tiêu Dao bê bết máu me đang ngã lăn dưới đất kia nhìn thấy cảnh tượng đó thì thần sắc càng tuyệt vọng không cam lòng hơn.

Đến bước này, hắn cũng đã hiểu tất cả kế hoạch của mình đều đã biến thành bọt nước. Trước mặt lực lượng tuyệt đối không có bất cứ âm mưu quỷ kế nào thành công cả.

Có lẽ hắn nên chọn giao Chưởng Thiên Kiếm ra ngay từ đầu thì hết thảy mọi chuyện giờ đây sẽ khác, đáng tiếc trên thế gian này không có thuốc hối hận.

"Đến nước này rồi, ngươi còn gì muốn nói không?"

Cố Trường Ca thu Chưởng Thiên Kiếm lại, gật gật đầu với vẻ khá thỏa mãn, lúc bấy giờ hắn mới đi không nhanh không chậm về phía Thác Bạt Tiêu Dao.

"Ngươi giết ta đi, ta không còn gì để nói."

Thác Bạt Tiêu Dao cười thảm, trong đầu hiện lên rất nhiều ký ức kiếp trước, lúc ấy khi đối mặt với Cố Trường Ca, hắn cũng tuyệt vọng như thế.

Chỉ có điều lúc ấy còn có Du Phi Nhã ở bên cạnh hắn, nhưng hôm nay bên cạnh hắn không có một ai cả, không chừng còn sẽ liên lụy đến gia tộc đằng sau.

"Đương nhiên ta sẽ giết ngươi." Sắc mặt của Cố Trường Ca không hề thay đổi.

"Bây giờ Chưởng Thiên Kiếm đã ở trong tay ngươi rồi, ngươi đã hứa với ta sẽ thả muội muội của ta ra." Thác Bạt Tiêu Dao cười thảm nói.

Ánh mắt của Cố Trường Ca rất kỳ lạ, tức thì hắn cười nhạt đáp: "Tất nhiên rồi, xưa nay Cố mỗ luôn nói lời giữ lời."

Vừa nói dứt câu, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một chấn động khó hiểu, không khỏi chau mày lại nhìn về phía thiên khung.

"Vậy mà lại không lẩn trốn tiếp, hình như Thiên Đạo ý chí này hơi có vấn đề?"

Hết chương 1670.
Bạn cần đăng nhập để bình luận