Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3490. Không thể nào!



Chương 3490. Không thể nào!




Nhìn thiếu nữ váy đỏ giống như có lòng tốt, sắc mặt Tinh Minh quốc sư lại càng khó coi.
Khương Vị Ương và Chúc Phó Dật đều cảm thấy ngạc nhiên và ngoài ý muốn, không nghĩ đến thiếu nữ váy đỏ thần bí sẽ nói như vậy.
Nàng ta nghĩ Tinh Minh quốc sư là trẻ con ba tuổi, dễ gạt như vậy sao? Đúng là quá ngây thơ rồi. Nàng ta cho rằng nàng ta thủ khẩu như bình, Tinh Minh quốc sư sẽ buông tha cho nàng ta?
Nên biết rằng, những lời mà Tinh Minh quốc sư nói vừa nãy, người hữu tâm nghe qua cũng đủ nhấc lên sóng lớn vô biên.
Làm gì có chuyện Tinh Minh quốc sư sẽ để mặc nàng tùy tiện rời đi?
“Tiểu nha đầu, ngươi đang đùa bỡn lão phu hay sao? Cho dù lai lịch của ngươi bất phàm, người mang dị bảo, nhưng lão phu mặc kệ ngươi có bối cảnh…”
Sắc mặt Tinh Minh quốc sư khôi phục như bình thường, cho rằng thiếu nữ váy đỏ bị sư môn sau lưng làm hư, hành tẩu bên ngoài không hiểu tôn ti, càng không phân trường hợp nặng nhẹ.
“Ta chỉ có lòng tốt thuyết phục tiền bối, cũng không có ác ý.”
Biểu hiện của thiếu nữ váy đỏ vẫn tự nhiên như cũ: “Nơi này gần biên giới Phạt Thiên Minh, nếu tiền bối tiếp tục trì hoãn thời gian, để cao tầng của Phạt Thiên Minh cảm nhận được động tĩnh. Đến lúc đó muốn chạy cũng không dễ dàng gì.”
Tinh Minh quốc sư sầm mặt lại: “Ngươi đang uy hiếp ta? Ngươi là người của Phạt Thiên Minh?”
Thiếu nữ váy đỏ cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Ta không có ý gây phiền toái, nghĩ rằng tiền bối cũng giống như vậy. Nếu ngươi lo lắng ta tiết lộ chuyện hôm nay, ta có thể lấy đạo tâm để phát thệ.”
“Cũng không cần thiết. Cho dù ngươi dùng đạo tâm phát thệ, nhưng trong mắt những người thông thạo tu luyện mà nói, cũng không khác gì nói thẳng, chỉ có người chết chân chính mới có thể giữ bí mật.”
“Muốn trách thì trách ngươi xui xẻo, nghe được chuyện không nên nghe.”
Tinh Minh quốc sư hừ lạnh một tiếng, biểu hiện rất lạnh, ánh mắt trong lúc mở ra còn có khí tức kinh khủng tràn ngập, càng có thể nhìn thấy một sợi hỗn độn chân lôi chôn vùi trong mắt ông ta, giống như có thể bay ra bất cứ lúc nào, hủy thiên diệt địa.
Mắt thấy Tinh Minh quốc sư động sát ý, dự định giết chết thiếu nữ váy đỏ trước mắt, Khương Vị Ương không khỏi biến sắc, không để ý đến trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, bước thẳng đến giang hai tay ra ngăn trước mặt Tinh Minh quốc sư, giọng điệu lạnh nhạt: “Quốc sư ngươi đã đồng ý với ta sẽ không đả thương người vô tội. Ta thấy tiểu cô nương này chỉ là ngoài ý muốn bị cuốn vào, ngươi cần chi phải hạ sát nàng ấy chứ?”
Thiếu nữ váy đỏ có chút ngoài ý muốn, dường như cũng không nghĩ đến Khương Vị Ương sẽ ngăn trước mặt Tinh Minh quốc sư cầu tình cho nàng.
Vừa rồi, nàng rõ ràng không muốn nhúng tay, không muốn xen vào việc của người khác.
“Công chúa, ngươi không ngăn được ta đâu. Nếu thiếu nữ này đến thế lực khác thì còn tốt, lão phu còn có thể chém rụng trí nhớ của nàng, thả cho nàng một con đường sống, nhưng nàng vạn lần không nên đến từ Phạt Thiên Minh. Lão phu không thể để việc này lộ ra ngoài.”
Tinh Minh quốc sư đạm mạc nói, ánh mắt nhìn thiếu nữ váy đỏ giống như nhìn một người chết.
Gương mặt Tinh Minh quốc sư hiện lên sự lo lắng. Nàng không muốn người vô tội bị cuốn vào trong chuyện của mình, nhưng Tinh Minh quốc sư hiển nhiên cũng không muốn để nàng lên tiếng ngăn cản, trực tiếp vung tay lên, một cấm chế xuất hiện phong cấm Khương Vị Ương ngay tại chỗ, khiến cho nàng không thể động đậy.
“Ta đã lấy ra đủ thành ý, xem ra ngươi vẫn quyết tâm muốn giết ta.”
Thiếu nữ váy đỏ cau mày, gương mặt cũng không vì Tinh Minh quốc sư động sát tâm mà có bất kỳ bối rối, bất an, ngược lại còn tỉnh táo lạ thường.
“Hẳn ngươi đang trông cậy trưởng bối đằng sau ngươi sẽ ra tay cứu ngươi chứ?”
Tinh Minh quốc sư nở nụ cười khinh thường, bàn tay gầy guộc dưới tấm áo bào cứ như vậy mà đưa sang. Bàn tay rõ ràng rất gầy nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ kinh khủng. Thời không trước mắt hiện lên khe hở đáng sợ, bị cương phong kéo theo xé rách.
Ông ta tỏ ra rất khinh thường, động tác đơn giản như muốn bóp chết gà đất chó sành ở bên đường.
Thiếu nữ váy đỏ cứ như vậy mà nhìn ông ta đưa tay đến, đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Trong mắt Chúc Phó Dật, nó giống như bị sợ đến choáng váng.
Tuy nhiên, sau đó hắn ta lại mở to mắt. Biểu hiện trên nét mặt của thiếu nữ váy đỏ còn khinh thường hơn cả Tinh Minh quốc sư.
Ông.
Sau một khắc, một luồng ánh sáng mông lung xuất hiện trước người thiếu nữ váy đỏ. Một ngọc phù óng ánh trước ngực nàng bay ra, xen lẫn tiên quang sáng chói, còn có sương mù hỗn độn khuếch tán. Môt bóng người thon dài như sương như khói từ trong đó bước ra, nhìn không thấy rõ gương mặt. Duy nhất có thể nhìn thấy chính là con ngươi thâm thúy không thấy đáy.
Bóng người này vẫy tay, áo bào không nhiễm trần thế đứng yên ở đó. Hắn vừa mới xuất hiện, toàn bộ thời không ngưng trệ bị sụp đổ.
Từng khe hở rạn nứt xuất hiện giữa hư không bốn phía, giống như một tấm gương sắp bị phá nát.
Biểu hiện khinh thường của Tinh Minh quốc sư lúc ban đầu đột nhiên biến mất, dường như nhìn thấy chuyện khó có thể tin, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
“Không thể nào…”
Giọng nói của ông ta hơi run, vô cùng quả quyết xé rách thời không bỏ đi, không một chút do dự. Hết chương 3490.



Bạn cần đăng nhập để bình luận