Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1452: Ta tới quấy rầy chuyện tốt gì sao?

Chương 1452: Ta tới quấy rầy chuyện tốt gì sao?

“Tòa cung điện này vậy mà lại là một kiện pháp khí không gian. Ngươi định nhốt ta ở nơi này sao?”

Tô Thanh Ca hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Cơ Thanh Huyên còn có thủ đoạn khác.

Có điều đây chỉ là pháp khí không gian bình thường, cũng không đủ để nhốt được nàng.

“Hình như tỷ tỷ thật sự rất tự tin đối với thực lực của mình.”

Cơ Thanh Huyên thản nhiên mở miệng, nàng vẫn luôn chú ý đến thần sắc của Tô Thanh Ca.

Nàng không nghĩ tới vừa nãy khi nàng thôi động tòa cung điện này, Tô Thanh Ca cũng chỉ hơi kinh ngạc.

Hai người là tỷ muội ruột thịt, mặc dù không nói là có tâm linh tương thông nhưng ở thời điểm này lại có thể mơ hồ cảm ứng được tâm tư lẫn nhau.

So với trong tưởng tượng của nàng, Tô Thanh Ca bình tĩnh thản nhiên hơn nhiều, một chút hoảng loạn cũng không có.

“Ngươi cũng thật tự tin đối với thủ đoạn của chính mình nhỉ?” Tô Thanh Ca thản nhiên hỏi ngược lại.

Rất nhanh, hai người bắt đầu giao thủ trong tòa cung điện này.

Quyền chưởng va chạm, đủ loại thần phù cực kỳ rực rỡ bay tán loạn. Rất nhiều đạo và pháp đều đang diễn dịch.

Xung quanh nơi này trở nên vô cùng mơ hồ, thậm chí ngay cả sương mù hỗn độn cũng nổ tung lan toả ra bốn phía.

Thực lực của hai người đều rất cường đại, đủ để xưng tôn trong cùng thế hệ.

Nhất là Tô Thanh Ca, từ đầu đến cuối nàng chưa từng sử dụng thủ đoạn cường đại nhất nhưng vẫn khiến cho Cơ Thanh Huyên cảm thấy phiền phức khó giải quyết. Sau vài chục chiêu thì Cơ Thanh Huyên bắt đầu bị thương ho ra máu.

“Không thể nào…”

Khoé môi Cơ Thanh Huyên chảy máu, thân ảnh thối lui về phía sau.

Nàng khó mà tin được. Bản thân sinh ra ở thượng giới, từ nhỏ đã tu hành khắc khổ, vì cái gì mà thực lực của nàng còn không bằng tỷ tỷ sinh sống tại hạ giới cơ chứ?

Điều này khiến nàng cảm thấy một loại thất bại và hoài nghi.

“Chỉ có chút thực lực đó của ngươi mà còn muốn giết ta sao?”

Sau một chưởng đánh Cơ Thanh Huyên trọng thương, Tô Thanh Ca lại tiếp tục đánh về phía trước một lần nữa. Tay áo bồng bềnh, dung mạo động lòng người, khoé môi ngậm lấy nụ cười nhàn nhạt, có chút tự phụ nhưng cũng có chút chế nhạo.

Từng chùm dây leo màu bạc xen lẫn trong hư không tựa như cắm rễ ở nơi này, có thể ngưng luyện ra đủ loại thần binh, trông vô cùng kỳ bí.

Đây là thủ đoạn thần thông của Tô Thanh Ca, vô cùng xảo quyệt và cường đại.

Cho dù Cơ Thanh Huyên thi triển ra thần thông tuyệt học của Cơ gia thì cũng khó mà công phá được thuật này, cuối cùng bị trọng thương.

Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn bình thản như cũ, rõ ràng là vẫn còn thủ đoạn chưa từng sử dụng.

Mà đúng lúc này, nàng nhíu mày một cái, cảm giác ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến.

Cơ Thanh Huyên bất đắc dĩ dừng lại động tác trong tay.

Nếu gặp phải chuyện lớn, ngay lúc này người bình thường sẽ không dám đến nơi đây quấy rầy.

Nghĩ như vậy, bàn tay ngọc của Cơ Thanh Huyên vung lên, rất nhiều sương mù hỗn độn ở trong cung điện tiêu tán đi, dư âm giao chiến cũng được trừ khử không còn nhìn thấy đâu nữa.

Tô Thanh Ca đứng ở một bên khác, thấy một màn này thì cũng không tiếp tục ra tay.

“Có chuyện gì ?” Cơ Thanh Huyên lấy ra chiếc khăn thêu lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh nhạt hỏi ra bên ngoài cung điện.

Tuy nhiên, điều khiến nàng nghi hoặc là người ngoài điện không hề lên tiếng.

Cơ Thanh Huyên nhíu mày một cái, cảm thấy hơi bất mãn. Bị người khác quấy rầy ngay tại thời điểm này khiến trong lòng nàng khó tránh khỏi có chút tức giận.

Nhất là vừa rồi nàng vẫn luôn rơi vào thế hạ phong, bản thân không phải là đối thủ của Tô Thanh Ca.

Điều này khiến trong lòng nàng bị nghẹn một luồng khí nóng không có chỗ phát tiết.

“Nếu không có chuyện gì để nói thì đừng tới quấy rầy ta.” Cơ Thanh Huyên nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“A, là ta tới quấy rầy chuyện tốt gì sao?”

Một khắc sau, một tiếng cười khẽ vang lên ở ngoài điện. Cửa điện vốn được Cơ Thanh Huyên dùng bí pháp đóng chặt, lúc này lại yên lặng mở ra.

Rất nhiều thủ hạ cùng với thị nữ của nàng đều đang cung kính đứng ngoài cửa điện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Người nói chuyện chính là một nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh bọn hắn.

Mà nghe được tiếng cười khẽ này, bất kể là Cơ Thanh Huyên hay là Tô Thanh Ca vẻ mặt đều lập tức cứng đờ.

Thậm chí các nàng còn có cảm giác đầu mình ong một tiếng, trở nên trống rỗng, có chút ngốc trệ.

Công tử?

Sao bỗng nhiên hắn lại đi tới Hỗn Loạn chi thành này, hơn nữa hai người các nàng lại không hề cảm nhận được khí tức của hắn.

Nếu Cố Trường Ca không cất lời, các nàng cũng không dám tin tưởng, hắn vậy mà lại hiện thân ở nơi này, còn ngay thời điểm then chốt hai người trở mặt thành thù, phân rõ sinh tử.

Giờ khắc này, mặc kệ là Cơ Thanh Huyên hay là Tô Thanh Ca thì trong lòng bàn tay và phía sau lưng đều ra không ít mồ hôi lạnh.

Thế nhưng, vẫn là Cơ Thanh Huyên phản ứng nhanh nhất.

Đầu tiên là sững sờ, sau đó trên gương mặt hiện lên sự kinh hỉ nồng đậm, nàng vội vàng tiến lên nghênh đón.

“Công tử, sao đột nhiên ngài lại tới đây? Cũng không nói trước với ta một tiếng.”

“Không thì ta đã nghênh đón người từ bên ngoài thành rồi.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Cơ Thanh Huyên hiện lên nụ cười vui vẻ, nàng tiến lên kéo cánh tay của Cố Trường Ca, so với dáng vẻ lạnh nhạt uy nghiêm khi đứng trước mặt tất cả mọi người tại Hỗn Loạn chi thành thì có thể nói là hoàn toàn tương phản.

Tô Thanh Ca cũng định đi qua theo bản năng, tuy nhiên nhớ tới thân phận hiện tại của chính mình, nàng vẫn gắng gượng nhịn xuống.

Chỉ có điều biểu tình trên mặt nàng có chút phức tạp, nhiều hơn là cảm giác khẩn trương, bất an lo lắng rằng sẽ bị Cố Trường Ca nhìn ra được điều gì.

Thời gian nàng đi theo Cố Trường Ca là dài nhất.

Cho nên nàng hiểu rõ Cố Trường Ca có bao nhiêu đáng sợ, mặc kệ là lòng dạ tâm tư hay là thủ đoạn thực lực thì đều đạt đến trình độ gần giống như yêu quái.

Vừa rồi nàng và Cơ Thanh Huyên giao thủ, không chừng Cố Trường Ca cũng đã cảm giác được.

Dù sao thì thực lực của hắn bây giờ cũng sâu không lường được, cho dù có trận pháp ngăn cản thì cũng khó mà ngăn cản được cảm giác của hắn.

“Nói trước một tiếng thì sẽ không có kinh hỉ.”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, bất động thanh sắc nhìn Tô Thanh Ca ở trong điện, nói: “Vị này chính là muội muội mà ngươi từng nói với ta sao?”

“Thoạt nhìn trông dáng vẻ của hai ngươi thực sự là giống nhau như đúc, cũng khiến cho người khác sắp không thể phân biệt.”

Hết chương 1452.
Bạn cần đăng nhập để bình luận