Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1619: Trò chơi

Chương 1619: Trò chơi

So với Thác Bạt Tiêu Dao vội vàng bên này, ngược lại là bên kia Cố Trường Ca trông có vẻ hơi nhàn nhã.

Mấy ngày nay Già Lạc hoàng tử của Tuyệt Âm Hoàng Đình thỉnh thoảng đến đây tìm hắn, bàn luận chuyện lúc nào thì đến Tuyệt Âm Hoàng Đình một chuyến, đương nhiên là đối với cái này Cố Trường Ca thuận miệng qua loa cho xong.

Tuy nhiên mặc dù là thế thì thái độ của Già Lạc đối với hắn vẫn có chút sùng bái, trong lời nói mang theo không ít vẻ lấy lòng nịnh bợ, thậm chí còn có ý định đi theo hắn.

Cố Trường Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy sớm muộn gì hắn cũng sẽ đi Tuyệt Âm Hoàng Đình một chuyến.

Nếu như có được một chân chạy vặt thì cũng không tệ, cho nên cũng không từ chối thỉnh cầu của Già Lạc.

Thường xuyên lui tới khiến Già Lạc thân quen với hắn.

Quả núi phía sau hoàng cung chính là một bãi săn cực kỳ rộng rãi.

Cổ thụ tươi tốt, sơn mạch kéo dài, đồi núi nguy nga sừng sững, nhìn không thấy điểm cuối. Nơi nơi bao phủ một màn sương mù mỏng, thỉnh thoảng có các loại hào quang trùng thiên, toả sáng rực rỡ.

Nơi này đã từng là một nơi động tiên phúc địa, nghe nói có tiên nhân đến đây giảng đạo, tuy nhiên về sau lại hoang phế.

Nhưng tại một vài chỗ sau vẫn có thể phát hiện vô vàn kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có văn bia cổ lão ghi chép một loại bảo thuật thần thông cường đại nào đó.

Vì thế mà Đại Du hoàng cố ý cải tạo nơi này thành bãi săn, bình thường trong những lúc rảnh rỗi tử đệ trong hoàng thất rất thích tới đây săn hung thú.

Xung quanh bãi săn có khắc lục rất nhiều trận văn cấm chế, còn phái binh sĩ đi tuần tra, không phải lo lắng có người tới quấy rầy trong lúc đang săn thú.

Trong bãi săn có không ít kiến trúc lầu các, xây dựng huy hoàng đại khí, bảo quang lập loé tựa như một mảnh Tiên cung lộng lẫy.

Lúc này, Cố Trường Ca, Nhị hoàng tử Du Liệt, Tuyệt Âm hoàng tử Già Lạc, Trưởng công chúa Du Phi Nhã cùng với vô số tuổi trẻ Chí Tôn của Đại Du tiên triều đang hội tụ ở đây, đứng trong lầu các nhìn tràng cảnh trong bãi săn ở nơi xa.

Cố Trường Ca một thân trường y màu xanh nhạt, sợi tóc trong suốt như mực được thắt bởi một sợi dây buộc đơn giản, ánh mắt ôn nhuận bình thản lộ vẻ đơn giản mà tuỳ ý, tản mát một cổ khí tức lười biếng.

“Hôm nay mời Trường Ca thiếu chủ đến đây thực ra là vì trong lúc nhàn rỗi, vừa vặn biên giới đưa tới không ít tù binh, muốn chơi một trò chơi nhỏ.”

Du Liệt thân hình thẳng tắp, long hành hổ bộ tựa như một tôn tuổi trẻ thiên tử, quanh thân ẩn ẩn thần hoa, mở miệng cười nói.

Du hoàng chính miệng hạ lệnh bảo hắn đến gần Cố Trường Ca một chút.

Cho nên khi nhàn rỗi không có chuyện gì, Du Liệt liền an bài một trò chơi nhỏ, mời bọn người Cố Trường Ca đến đây nhìn xem, dùng chuyện này để kéo gần mối quan hệ giữa hắn và Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca nghe vậy cười nói: “A, là trò chơi nhỏ gì mà lại khiến Du Liệt hoàng tử bày ra thế trận lớn như thế, mời chúng ta tới đây?”

Tuy nói như vậy nhưng hắn không hề hiếu kỳ một chút nào, cũng không có hứng thú.

Trong khoảng thời gian này, Cố Trường Ca định an bài nhân thủ giết chết Du Liệt, dùng chuyện này khiến Đại Du tiên triều lâm vào hỗn loạn.

Thế nhưng hắn còn chưa an bài xong xuôi, hơn nữa cũng không thể để Du Liệt chết trước mặt hắn, mà động thủ ngay trong Đại Du Hoàng Đô thì cũng không tiện, chỉ có thể đẩy lùi.

“Tù binh mang về từ biên cảnh?”

Rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn ở đây nghe nói như thế thì thần sắc hơi động, hiển nhiên là đã đoán được cái gì đó.

“Cho dù chỉ là một trò chơi nhỏ nhưng ở những quốc gia khác thì những người này đều là thiên kiêu và đại nhân vật khó lường.”

Du Liệt cười ha ha một tiếng, cũng không giải thích nhiều. Ngay sau đó khi lời hắn rơi xuống, ngoài bãi săn truyền đến tiếng ầm ầm.

Có mấy chiếc xe chở tù được đẩy tới, toàn bộ đều phủ vải đen, có thể ngăn cản thần niệm dò xét, mọi người cũng không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Tuy nhiên từ trận thế này, những người ở đây vẫn đoán được điều gì đó. Trong mắt Du Phi Nhã chợt lóe tia không đành lòng nhưng cũng không nói thêm gì.

“Giải bọn họ lên đây.”

Du Liệt thần tình lạnh nhạt vung tay lên, sai người đẩy những xe chở tù nhân tiến lên. Khi đến gần thì những miếng vải đen mới được lấy ra, để lộ cảnh tượng bên trong.

Trong những chiếc xe chở tù này vậy mà lại nhốt rất nhiều sinh linh và tu sĩ, nam nữ lão các tộc đều có, ai nấy đều mang gương mặt trắng bệch, y phục tả tơi trông vô cùng chật vật.

Thần sắc mỗi người đều không giống nhau, hoặc là phẫn nộ hoặc là băng lãnh, hoặc đờ đẫn hoặc thù hận, tuyệt vọng hoặc sợ hãi…

Đại Du tiên triều được xem là bất hủ thế lực, mặc dù cương vực vô tận, nội tình khổng lồ nhưng vẫn có những lúc va chạm với các đại thế lực xung quanh.

Nơi biên cảnh thường xuyên xảy ra chiến tranh, tất cả những người này đều là tù binh của thế lực đối địch bị bắt tại khu vực biên giới, có đệ tử phổ thông, cũng có thiên kiêu, Thánh nữ, trưởng lão.

“Nếu các ngươi đã không muốn quy hàng Đại Du tiên triều ta, vậy thì hôm nay liền cho các ngươi một cơ hội sống.”

Du Liệt lạnh lùng nhìn về phía đám người trong xe chở tù nhân, mở miệng nói.

Trên thân những người này đều mang gông xiềng hạn chế tu vi vô cùng nặng nề, cho dù là trưởng lão đạo hạnh cao thâm thì bây giờ cũng không khác gì người bình thường, không thể sử dụng tu vi pháp lực cũng không thể động đậy.

Thậm chí ngay cả đi lại cũng cực kỳ khó khăn.

“Muốn chém muốn róc thịt thì tuỳ ngươi, nếu như lão phu nhíu mày dù chỉ một chút…”

Nghe nói vậy, lúc này trong xe chở tù nhân có người tức giận lên tiếng mắng chửi, thế nhưng hắn còn chưa nói xong thì đã phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Xiềng xích dưới chân bỗng nhiên phát sáng, có từng đạo lôi đình màu tím thoáng qua xẹt xẹt vang dội, chém cả người hắn thành một đám tro bụi, hình thần câu diệt.

Một màn này khiến cho những người xung quanh trở nên càng thêm sợ hãi, rất nhiều người đều không nhịn được run rẩy, sợ hãi đến cực hạn.

Hết chương 1619.
Bạn cần đăng nhập để bình luận