Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2353: Tiên Duyên

Chương 2353: Tiên Duyên

"Ta biết rồi, phụ thân đừng lo lắng."

Vương Tiểu Ngưu còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện và khôn khéo, nghe vậy liền vội vàng cất miếng ngọc đi, trong nhà còn có người ngoài không rõ lai lịch đấy.

Sau chuyện vừa rồi, Vương Nhị Ngưu và thê tử cũng không còn tâm trạng dùng bữa nữa. Ngay từ đầu Vương Nhị Ngưu đã cảm thấy Cố Trường Ca không tầm thường rồi.

Nhưng trông dáng vẻ hắn có chút phong trần, khuôn mặt cũng nhiễm sự mệt mỏi, thậm chí là tiều tụy, vì thế mới xuất phát từ ý tốt mà đưa hắn về nhà, để hắn ăn một bữa no.

Hắn không biết lai lịch hay tên gọi của Cố Trường Ca.

Chỉ hỏi một câu lúc Cố Trường Ca mở miệng xin nước uống.

Nhưng Cố Trường Ca không giải thích nhiều, chỉ cười cười hiền hòa, điều này làm cho Vương Nhị Ngưu sinh hảo cảm. Tuy rằng người này có vẻ mệt mỏi như đã đi một quãng đường rất xa.

Nhưng vẫn không giấu được phong thái cao sang trong lời nói và từng cử chỉ, sự bất phàm mà không phải loại người thô lỗ như bọn hắn có thể so sánh được.

Huống chi đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một nam tử anh tuấn như thế, dù thân thể nhuốm đầy phong trần tang thương vẫn không át mất khuôn mặt tuấn tú kia.

Sau khi để người đó rửa mặt sạch sẽ, hắn và thê tử liền sững người.

Vương Nhị Ngưu đoán, có thể Cố Trường Ca là quý tộc nghèo túng lưu lạc đến đây.

“Đại huynh đệ, ngươi muốn đi nơi nào?”

"Ta thấy ngươi có vẻ đã bôn ba trên đường rất lâu rồi."

Thấy một nhà ba người bọn hắn đàm luận chuyện ngọc bội tiên duyên, Cố Trường Ca lại như thờ ơ không nghe thấy, chỉ yên lặng ăn thức ăn trong bát của mình.

Cuối cùng Vương Nhị Ngưu cũng không nén được tò mò mà cất lời.

"Ta muốn đi đâu sao?"

Cố Trường Ca nghe đối phương hỏi mình, hắn nhướng mi nhìn lên, nhưng vẻ mặt lại đong đầy nỗi hoang mang.

Hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, hình như bản thân hắn đang tìm kiếm một con đường vô hình, thôi thúc hắn đi tới cuối con đường này.

Nhưng hắn không biết con đường này là cái gì, cũng không có bất kỳ ký ức nào để trả lời. Dường như chỉ có bản năng thúc giục hắn cứ tiếp tục lên đường đi tiếp.

Nhưng bây giờ hắn rất mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ dừng lại. Có lẽ nghỉ ngơi đủ rồi, hắn sẽ tiếp tục lên đường.

Thấy vẻ mặt Cố Trường Ca như thế, Vương Nhị Ngưu cũng sửng sốt, hắn bất ngờ vì chính Cố Trường Ca cũng không biết đáp án cho câu hỏi này.

Cố Trường Ca thế này không đúng lắm.

Hắn đã quên điều gì sao?

Đến giờ thì Vương Nhị Ngưu càng thêm chắc chắn với những suy đoán trong đầu mình, hắn cảm thấy nhất định là Cố Trường Ca đã gặp phải một cú sốc cực lớn nào đó nên mới trở nên như vậy.

Thậm chí, hắn đã tự bịa ra một câu chuyện hoàn chỉnh trong đầu mình.

Cố Trường Ca vốn sinh ra trong một gia tộc giàu có với thân phận tôn quý.

Nhưng một hồi biến cố ập tới, gia tộc chao đảo, hắn mất đi thân phận cùng địa vị trước kia, hắn không chịu nổi cú sốc quá lớn này nên lưu lạc khắp chốn, cuối cùng đến được nơi này, cũng không biết tương lai bản thân sẽ đi đâu về đâu.

"Một người đáng thương."

Vương Nhị Ngưu lắc đầu.

Hắn đã chứng kiến rất nhiều chuyện như vậy rồi. Nghe nói mấy năm gần đây có rất nhiều vương triều đã đi đến bờ diệt vong, khắp nơi xảy ra chiến loạn, có không ít người như Cố Trường Ca.

Bọn hắn đã từng là quý công tử, có thân phận tôn quý, cuộc sống giàu sang, cơm bưng nước rót tận miệng, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một thân một mình đáng thương lang thang khắp chốn, thậm chí còn không bằng một gã dân thường như hắn.

Tối thiểu hắn còn được ăn no mặc ấm, không phải chịu cảnh bữa no bữa đói, no bữa nay đói bữa mai, cũng có chỗ che mưa chắn gió.

Có thê tử siêng năng, hiền lành và một đứa nhi tử thông minh.

Hiện tại nhi tử của hắn còn có được tiên duyên trong truyền thuyết, rất nhanh thôi là đã có thể trở thành tiên nhân rồi. Nghĩ tới đây, khóe miệng Vương Nhị Ngưu không khỏi nhếch lên một nụ cười hạnh phúc. Cố Trường Ca nhìn cảnh ấy, tựa như có chút xúc động, vẻ mặt hắn hoang mang. Hắn... được một nam tử thông cảm và thương xót?

Đó là sự hài lòng và hạnh phúc sao? Đơn giản như vậy thôi ư?

Nhưng... tại sao hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc đó?

Hắn đang theo đuổi điều gì? Luôn luôn cố gắng lấp đầy khoảng trống, lấp đầy vào khe nứt đang hở toác, cứ mãi chạy trên một con đường mà không bao giờ thấy hài lòng.

Hắn không hài lòng với cái gì? Còn thiếu cái gì?

Cố Trường Ca chợt thấy đầu mình đau quá, hắn biết mình đã quên mất thứ gì đó. Chỉ cần hắn muốn là có thể hồi tưởng lại nó ngay lập tức.

Nhưng hắn lại không làm thế.

"Ta chỉ muốn được đích thân trải nghiệm tất cả...”

Cố Trường Ca khôi phục bình tĩnh, không đào sâu tìm kiếm những thứ này nữa. Mỗi người có một mục tiêu muốn theo đuổi khác nhau, không cần phải định vị bản thân bằng cách bắt chước ước mơ và mục đích của người khác.

Hắn chỉ muốn lẳng lặng cảm ngộ tất cả, tìm hiểu đây là cái gì.

"Đến khi ta trở thành tiên nhân rồi, ta sẽ để phụ thân và mẫu thân đến ở nơi tốt nhất trong thành, mua rượu ngon nhất cho phụ thân, mua cho mẫu thân trang sức đẹp nhất.”

"Ngươi chỉ có mấy cái mong muốn nhỏ xíu đó thôi hả, tiên nhân người ta có thể phi thiên độn địa, không gì không làm được. Đừng nói là ở trong thành, muốn mua cả tòa thành cùng là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Hì hì, ta chỉ nói vậy thôi, cứ tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó trước đã. Đến ngày đó thật, ta còn muốn tìm cho mẫu thân loại đan dược có thể vĩnh viễn tươi trẻ, để người có thể xinh đẹp mãi mãi giống như Tô tỷ tỷ.”

"Được rồi được rồi, nương biết ngươi hiếu thảo rồi."

"Còn dám kêu Tô tỷ tỷ, Tô cô nương còn lớn tuổi hơn cả cha ngươi đấy. Tiểu tử này, xem cha có đánh chết ngươi không...”

Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, trên mặt cả ba người là nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Bọn hắn đang khát vọng và vẽ nên từng khung cảnh tươi sáng của tương lai.

Cố Trường Ca yên lặng nhìn bọn hắn, trong lòng tựa như đã hiểu ra điều gì đó.

Hết chương 2353.
Bạn cần đăng nhập để bình luận