Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1273: Ngươi vậy mà lại nhận ra ta

Chương 1273: Ngươi vậy mà lại nhận ra ta

Nghe chuyện diệt Cửu Đại Sơn ở trong miệng hắn, giống như giẫm chết một con kiến thật khiến mọi người nhịn không được sợ run cả người.

Cổ Vô Địch cũng biến sắc, hàm răng cắn chặt, hắn có thể cảm giác được loại thái độ khinh thường tùy ý kia của Cố Trường Ca.

Nếu như đối phương không có hoàn toàn nắm chắc, thì không thể nào nói lời như vậy, càng không thể cứ như vậy mạnh mẽ xông tới đến Cửu Đại Sơn mà không cân nhắc hậu quả.

"Đây là Đạo Tử Lệnh… Hắn chắc là truyền nhân của Cửu Đại Sơn."

Mà lúc ấy, Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn luôn sau lưng Cố Trường Ca không có mở miệng đi tới, ánh mắt rơi vào một khối ngọc chất trên lệnh bài treo ở bên hông của Cổ Vô Địch.

Nàng nhận ra tấm lệnh bài kia, chính là biểu tượng truyền nhân của Cửu Đại Sơn.

Có điều truyền nhân đời này của Cửu Đại Sơn còn chưa có xuất thế, đã bị Cố Trường Ca bắt lấy, trấn áp ở nơi này.

Điều kia làm ánh mắt nàng có chút dị sắc, giống như đùa cợt, lại giống như khinh thường tùy ý.

"Đạo Tử Lệnh?"

Lông mày của Cố Trường Ca hơi nhíu một chút, vừa rồi hắn cũng cảm giác được từ sâu trong Cửu Đại Sơn có chút khác biệt.

Đây là cảm giác của khí vận chi tử.

Dù lần này hắn gặp được khí vận chi tử, lại là loại truyền nhân của Cửu Đại Sơn, chỉ có điều bây giờ xem ra, dường như đã đoán sai.

Cổ Vô Địch trước mắt tuy nói tu vi không tệ, nhưng chút khí vận trên người vẫn còn kém rất xa với khí vận chi tử, thậm chí ngay cả người có đại khí vận cũng không phải.

Nhiều lắm là coi như một nhân vật có triển vọng.

Hơn nữa nhìn mức độ khí vận đang suy giảm dần, không chừng còn kết xuống cừu hận với khí vận chi tử.

"Ngươi… ngươi là Thiên Lộc Huyền Nữ?"

Mà giờ khắc này, Cổ Vô Địch cẩn thận nhìn chằm chằm Thiên Lộc Huyền Nữ, dường như đang nghiêm túc dò xét, mà sau đó sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi nhanh, bật thốt lên, khiếp sợ không gì sánh nổi.

Hắn từng từ trong tay Trần Tố Vân, từng thấy được Thiên Lộc Huyền Nữ đời này.

Bởi vì Trần Tố Vân cũng đã từng suýt chút trở thành Thiên Lộc Huyền Nữ, có một sư muội tư chất ngút trời.

Nghe nói lời ấy, những người còn lại của Cửu Đại Sơn, cũng hoảng sợ trừng to mắt, nhìn về vị mỹ nhân váy trắng phía trước mặt.

Vẻ đẹp của nàng quả thật là khó mà dùng ngôn ngữ để hình dung, phong hoa tuyệt đại, da thịt trong suốt sáng lên, gần như mộng ảo, không có một chút tì vết, giống như tiên tử trên trời.

Cố Trường Ca đứng sóng vai với nàng, giống như thần tiên quyến lữ cực kì xứng đôi.

Bọn họ cũng không hoài nghi Cổ Vô Địch, chỉ có điều không nghĩ tới sẽ ở nơi đây gặp được Thiên Lộc Huyền Nữ.

Hơn nữa nàng còn đi chung với nam tử mặc áo trắng trước mặt này.

"Ngươi vậy mà nhận ra ta? Xem ra ngươi chắc thấy qua chân dung của ta, Trần Tố Vân có quen biết như thế nào với ngươi?"

Thiên Lộc Huyền Nữ nghe vậy dường như cũng có chút kinh ngạc, ngược lại nhìn kỹ Cổ Vô Địch một chút, mỉm cười hỏi, mang đến cho người ta một loại cảm giác như gió xuân.

Có điều những người còn lại lúc nghe được cái tên Trần Tố Vân ấy lại nhịn không được sợ run cả người, cảm thấy một luồng hàn khí đáng sợ dâng lên.

Nghe đồn rằng giữa đại sư tỷ Trần Tố Vân có ân oán sâu với Thiên Lộc Huyền Nữ.

Lúc trước, Trần Tố Vân rời khỏi Thiên Lộc thành, đi vào Cửu Đại Sơn, dường như cũng có chút bí ẩn không muốn người biết.

Sau một thời gian, tất cả mọi người đều sẽ phát hiện Thiên Lộc Huyền Nữ dẫn Cố Trường Ca tới Cửu Đại Sơn.

Chỉ có điều Bát Hoang Thập Vực khi nào có một người trẻ tuổi khủng bố như vậy?

"Trần Tố Vân cũng không phải là người thế nào của ta, nàng chỉ là đại sư tỷ Cửu Đại Sơn ta mà thôi."

Cổ Vô Địch nói, đồng thời ở trong lòng suy đoán mục đích Thiên Lộc Huyền Nữ tới đây.

Chẳng lẽ là tới đây giải quyết thù hận lúc trước với Trần Tố Vân?

Có điều tại sao Cố Trường Ca lại nói thành muốn tiêu diệt Cửu Đại Sơn?

"A, Đại sư tỷ? Xem ra nàng ta những năm qua sống rất tốt, vậy người làm sư muội như ta cũng yên lòng."

Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn như cũ mỉm cười nói, trên người có sự thánh khiết và ma tính cùng tồn tại.

Sau đó ánh mắt của nàng chuyển một chút, rơi vào trên mặt Cố Trường Ca, mang theo sự mê hoặc mê người.

"Cố công tử, xem ra chúng ta dường như bắt được một cái thẻ đánh bạc không tệ." Nàng nói như thế.

"Thẻ đánh bạc? Cũng không biết thẻ đánh bạc này có bao nhiêu giá trị?"

Cố Trường Ca lắc đầu, trực tiếp đưa tay ra giữa hư không bắt đầu huy động, từng đạo ánh sáng màu đen lan ra, hóa thành từng đại đạo phù văn lập lòe, ngưng tụ trở thành một cái chữ nô cổ xưa.

Vù! !

Một khắc sau, cái chữ nô ấy bay ra, hóa thành một đạo tia sáng màu đen, trực tiếp rơi vào đến trong chân mày của Cổ Vô Địch, nhanh chóng biến mất không thấy.

"Đây là cái gì… "

Cổ Vô Địch căn bản không né tránh được, biểu cảm hoảng sợ bất an trên mặt trở nên có chút khó mà che giấu, không thể duy trì kiểu bình tĩnh giống vừa rồi.

Hắn coi như không biết đây là thủ đoạn gì, nhưng cũng cảm giác được Cố Trường Ca không có lòng tốt.

Hơn nữa sau khi cái ấn ký thần bí nọ chui vào chân mày của hắn, hắn không nhịn được cảm giác được một loại sinh tử của bản thân bị đang bị người khác điều khiển.

Loại cảm giác ấy làm hắn bất an, như trong nháy mắt hắn đã trở thành nô lệ của đối phương.

"Nếu ngươi không muốn chết, vậy không nên có ý muốn làm trái lời ta."

Cố Trường Ca thản nhiên nói, cũng không có ý nói nhảm với hắn.

Hắn đã nhìn ra rồi, Cổ Vô Địch trước mắt cũng không phải là loại người không sợ chết kia.

Cho nên dùng nô ấn khống chế sinh tử của hắn, lại càng dễ dàng để hắn nghe lời.

Hết chương 1273.
Bạn cần đăng nhập để bình luận