Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 906: Đại nạn không chết, tất có hậu phúc

Chương 906: Đại nạn không chết, tất có hậu phúc

"Đây là cái gì?"

Giang Thần khiếp sợ trợn to hai mắt, cảm giác mỗi động tác của mình, thậm chí còn hô hấp dường như hòa làm một thể cùng với hạt giống màu đen này.

Trong máu thịt, hiện lên một loại sức mạnh thần kỳ, giống như có thể nuốt hết tất cả.

Hạt giống màu đen này giống như ẩn chứa một phần kinh văn vô thượng, huyền diệu lại phức tạp, mỗi một chữ đều vô cùng thâm ảo!

Mà ngay khi hạt giống màu đen rơi vào trong, Giang Thần cảm giác trong đan của hắn xuất hiện một loại lực lượng thần kỳ, thiên địa linh khí kinh khủng đồng loạt vọt về phía hắn!

Hắn cảm nhận được một loại lực lượng cường đại!

Loại lực lượng này thậm chí làm cho hắn cảm thấy, nếu giờ đối mặt những kẻ địch mạnh mẽ kia thì cũng có sức chiến đấu.

"Đây dường như là một loại truyền thừa..."

Tạo Hóa Tiên Chu khí linh nhìn thấy tình cảnh này thì khiếp sợ nói: "Hơn nữa cảm giác vô cùng mạnh mẽ huyền diệu, mặc dù nhìn có chút tà tính, không giống như đồ của danh môn chính đạo..."

Nghe vậy, Giang Thần thật ra cũng không quan tâm những thứ này, "Tà tính thì tà tính đi, ta không quan tâm."

"Ha ha, tiểu tử, từ nay về sau, ngươi chính là truyền nhân thứ một trăm lẻ tám của Vạn Hóa Ma Công.”

"Nhớ chưa?"

Mà lúc này, dường như hắc bào lão giả rất hài lòng với vẻ mặt khiếp sợ của Giang Thần, vỗ vai hắn một cái.

Trên khuôn mặt âm lãnh lộ ra chút ý cười, nhìn qua có chút dữ tợn, làm người ta không rét mà run.

"Vạn Hóa Ma Công? Truyền nhân thứ một trăm lẻ tám?" Giang Thần chấn kinh, vừa nghe cái tên này đã biết không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được một loại an lòng khác.

Mặc dù nhìn qua vị tiền bối mặc áo choàng màu đen này rất tàn bạo, không giống người tốt, nhưng không chỉ cứu hắn một mạng.

Mà sau khi gặp mặt còn trực tiếp truyền thụ truyền thừa cho hắn.

Đại ân đại đức như vậy, đơn giản không thể báo đáp.

Dù sao thế gian này đủ loại, sao có thể dựa vào bề ngoài đã nói rõ?

"Đa tạ ơn cứu mạng và ơn truyền thụ truyền thừa của tiền bối!"

Rất nhanh, Giang Thần để cho tâm tình mình tỉnh táo lại, cảm kích nói.

"Ha ha, chớ nóng vội cảm tạ lão phu, lão phu cũng không phải là người tốt lành gì. Hơn nữa sau này, khi ngươi biết cái gì là Vạn Hóa Ma Công, cũng sẽ không như thế này, nói không chừng còn oán hận lão phu!"

Hắc bào lão giả nghe vậy, không khỏi cười lạnh một tiếng, đối với lời cảm ơn của Giang Thần thì rất là khinh thường.

Nghe được lời nói của hắc bào lão giả, trong lòng Giang Thần cũng tỏ ra không quan tâm, mặc dù hắc bào lão giả vừa nói mình không phải là người tốt, nhưng so với cái loại giả làm người tốt, nhưng phía sau lại là loại người vô cùng ác độc thì đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Giang Thần từ tên nghe được, phương pháp truyền thừa này chắc không phải là đồ chính đạo gì.

Nhưng hắn cũng không để ý.

"Ta không để ý những chuyện này, tiền bối là người tốt cũng được, người xấu cũng được. Dù sao tiền bối đã cứu vãn bối một mạng, đó là sự thật không cách nào thay đổi."

Sau đó, Giang Thần thở phào một hơi, bình tĩnh lại, nói như thế.

"Hừ..."

Hắc bào lão giả hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên vẻ mặt dường như có chút tán thưởng.

"Lão phu thấy ngươi bị đuổi giết, cũng một lúc lâu, nhìn qua thì những sinh linh kia cũng không định giết ngươi, mà chỉ định để cho ngươi rơi vào tuyệt vọng... Rốt cuộc ngươi đắc tội người nào?"

Sau đó, hắn như tò mò, vừa như đang giải thích, lên tiếng hỏi.

"Là một người họ Cố!"

Nghe vậy, trong đôi mắt Gian Thần lộ ra vẻ tức giận, thật ra thì hắn cũng biết, nếu không phải vậy thì sao một người phàm như hắn lại có thể chạy trốn được lâu như vậy?

Cố Trường Ca không chỉ muốn giết hắn, còn muốn cho hắn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trước khi chết!

Ác độc như thế, hắn thề thù này không đội trời chung.

"Thiếu chủ, tất cả đã làm theo phân phó của ngài, đầu tiên cho bọn hắn cơ hội sống, kết quả trừ nam tử tương đối khôi ngô nhảy vực tự sát, cái tên nam tử Giang Thần, bị một hắc bào lão giả bỗng nhiên xuất hiện cứu ra..."

"Những người còn lại đều đã giải quyết, không bất kỳ bất ngờ nào, tại chỗ hình thần câu diệt."

Trong lầu các, Cố Trường Ca không nhanh không chậm thổi ly trà, nghe mấy sinh linh trước mặt bẩm báo, khẽ vuốt cằm.

"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi."

Dứt lời, hắn khẽ thưởng thức một ngụm trà, ánh mắt ung dung.

Nếu Giang Thần chính là Tạo Hóa Tiên Chu biến thành, chưa đạt được Tạo Hóa Tiên Chu hoàn chỉnh thì lúc này không thể ra tay quá sớm với hắn.

Cố Trường Ca dứt khoát tìm một người hộ đạo giúp hắn, rau hẹ như hắn, tất nhiên phải thấy hắn lớn lên khỏe mạnh mới được.

Về phần Ngưu Điền kia, ngược lại là có chút ngoài dự định của Cố Trường Ca, nhưng cũng không bất ngờ lắm, dù sao cũng là huynh đệ của khí vận chi tử.

Ban đầu hắn dự định muốn nhìn đám đồng bạn của khí vận chi tử một chút, có thể vào thời khắc mấu chốt, gặp phải chút cơ duyên gì, từ đó nghịch chuyển thế cục sinh tử.

Dù sao cái gọi là khí vận rất hư vô mờ mịt, ai cũng không biết được vào thời khắc mấu chốt sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho nên Cố Trường Ca cũng không cho mấy tên sinh linh trực tiếp giết chết, đáng tiếc trừ Ngưu Điền ra, những người còn lại không có gì đặc biệt.

Nên chết vẫn phải chết.

"Như vậy xem ra, sau khi Ngưu Điền nhảy xuống vách núi chắc là không chết được, cũng không biết hắn sẽ gặp được kỳ ngộ gì?"

"Đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, hy vọng lần sau nhìn thấy hắn có thể mang đến cho ta niềm vui bất ngờ."

Cố trường ca cười một tiếng, lúc trước hắn chuẩn bị cho kế hoạch này, Thông Thức Quả kia cũng không phải dễ ăn như vậy.

Ngoài ý muốn thu thêm một cây rau hẹ, cũng có thể coi là niềm vui bất ngờ.

Hết chương 906.
Bạn cần đăng nhập để bình luận