Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3413. Giao thủ



Chương 3413. Giao thủ




Trong lòng đám trưởng lão, đệ tử lại càng nặng nề. Ngay cả chấp niệm tổ sư cũng đã xuất hiện nhưng như vậy có thể thay đổi được gì chứ?
Nên hủy diệt vẫn sẽ bị tiêu diệt như cũ. Dưới dòng lũ của đại nạn, dựa vào sức mạnh cá nhân hoàn toàn không cách nào thay đổi được gì.
Bữa tiệc kết thúc, Cố Tiên Nhi quay về động phủ của mình.
Tình huống Tà Nguyệt Tông bây giờ, nàng đã nói với con chim màu đỏ và vị nữ nhân áo trắng kia nàng sẽ lựa chọn cùng nhau chạy nạn với một đám trưởng lão Tà Nguyệt Tông.
Chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân của nàng, khi đối mặt với hắc triều đột kích, nàng gần như không có bất kỳ khả năng sống sót.
Trong khoảng thời gian ở lại Tà Nguyệt Tông, nữ nhân áo trắng vẫn không hề có dấu hiệu khôi phục ký ức nào. Mỗi ngày đều ở trong động phủ, rất ít khi ra ngoài.
Cho đến bây giờ, Cố Tiên Nhi cũng không biết lai lịch và thân phận của nàng ấy. Nhưng nàng cũng đã quen rồi, cũng không để ý cho lắm.
“Sáng hôm sau, một đám trưởng lão Tà Nguyệt Tông sẽ rút lui. Tiền bối ngươi có muốn cùng chúng ta rời đi không?”
Cố Tiên Nhi nhìn nữ nhân áo trắng, lên tiếng hỏi.
“Cho đến hôm nay, ta vẫn không thể nhớ được mình là ai. Ta thấy vẫn nên tiếp tục đi theo ngươi thôi.”
Ánh mắt nữ nhân áo trắng rất sáng, gương mặt hoàn mỹ như ngọc thạch.
Cố Tiên Nhi đã thu thập mọi thứ thỏa đáng trong động phủ, ngay cả rất nhiều cây linh thực trồng ngoài động phủ cũng không quên mang đi, ném hết vào trong tiểu thế giới của mình.
Trên dưới Tà Nguyệt Tông đều đã được dọn sạch. Nếu không phải thời gian không kịp, Cố Tiên Nhi còn muốn mang theo cả di tích kia, còn có bí mật Câu Thiên Cửu Cấm.
Ầm ầm.
Đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kinh động tất cả mọi người ở Tà Nguyệt Tông.
Điểm cuối cùng của thiên địa có mây đen tiếp cận, sương mù cuồn cuộn bốc lên ở đó. Thiên địa giống như bị một bàn tay xé rách thành một lỗ hổng. Từng luồng thiểm điện và lôi quang nổ lốp đốp, chiếu sáng tinh vực đen nhánh, giống như hạo kiếp diệt thế giáng xuống.
Sinh linh đen nghịt đứng sừng sững nơi đó.
Ánh mắt bọn chúng u lãnh nhìn chằm chằm về phía Tà Nguyệt Tông.
“Sinh linh hắc ám đã đến…”
Một vị trưởng lão phát hiện cảnh tượng này, âm thanh gầm thét mang theo sự kinh hoảng vang vọng đỉnh núi các nơi của Tà Nguyệt Tông.
Tất cả mọi người đều bị kinh trụ, hoàn toàn không nghĩ đến sinh linh hắc ám lại đến nhanh như vậy. Bọn họ vốn cho rằng vẫn còn có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng bây giờ xem ra, đê đập đã thất thủ luân hãm.
“Liều mạng với sinh linh hắc ám thôi.”
Có đệ tử gầm thét, rút ra đao kiếm, nghênh không bay đến, trực diện vô số sinh linh hắc ám.
Lúc này, thiên địa rơi vào hắc ám tuyệt đối, mặt trăng và các vì sao đều bị che khuất.
Sương mù phiêu đãng nơi đó. Sau đó lôi quang nổ tung, sương mù màu đen nồng đậm, thiên khung giống như xuất hiện một lỗ hổng. Mưa lớn vô tận như lũ trút xuống.
Chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông vẫn bình tĩnh đứng nhìn. Ông đưa tay điểm một cái, toàn bộ Tà Nguyệt Sơn vốn yên lặng giống như sống lại. Từng mảnh ký hiệu Thái Cổ xông ra từ địa mạch núi non trùng điệp, quang hoa chói lọi, sáng chói mắt.
Trong đêm đen giống như có những mặt trời treo cao, muốn tru khục hắc ám, dẫn đến quang minh.
“Tất cả mọi người đi đi.”
Ông thản nhiên lên tiếng, cất bước bước ra, sương mù ẩn chứa pháp tắc nồng đậm lượn lờ.
Tuy nhiên, không đợi ông ra tay, bên trong địa giới xa xôi, một bàn tay kinh khủng dò xét đến, vô cùng cường thế. Tinh vực chung quanh đều run rẩy sụp đổ, không chịu nổi khí thế đó, giống như chỉ cần một cái búng tay là có thể hủy diệt toàn bộ Tà Nguyệt Tông.
Bên trong sương mù màu đen, nữ nhân đứng bên dưới ô giấy dầu nheo mắt lại: “Ô Ương, đừng hủy diệt di tích trong đó. Đây là tiểu thư điểm danh muốn nó.”
“Vâng, Lý Sương chủ tế.”
Đại thủ nhô ra chính là của Ô Ương. Hắn nghe xong, liền giảm bớt một chút uy thế nhưng vẫn không để ý chút nào vỗ đến một chưởng.
Tồn tại Tổ Đạo cảnh bình thường đều không phải đối thủ của hắn. Bây giờ, Tà Nguyệt Tông mèo lớn mèo nhỏ hai ba con làm sao có người có thể chống lại được hắn?
Gương mặt nữ nhân dịu dàng vẫn luôn mang theo ý cười, mang đến cho người ta cảm giác ôn nhu vô hạn, nhưng mạnh như Ô Ương lại không dám bất kỳ bất kính nào đối với nàng.
Thân phận và ý nghĩa của chủ tế và tế tự khác nhau. Chủ tế do Đại chủ tế đích thân chọn lựa, có thể nói là thân tín mà nàng tin tưởng nhất.
Khi cử hành đại tế, ít nhất phải có một vị chủ tế chủ trì.
Đương nhiên, nếu bàn về thân phận, bởi vì chủ tế là thân tín của Đại chủ tế, trong mắt tín đồ Thiên Chúng, bọn họ có thân phận cao hơn tế tự bình thường.
Tuy nhiên, trước mặt đệ nhất tế tự và đệ nhị tế tự, đó lại là chuyện khác.
Khi Ô Ương ra tay, chấp niệm của tổ sư Tà Nguyệt Tông cũng nhô ra đại thủ nghênh không mà đi.
Ầm ầm.
Hai đại thủ va chạm nhau, năng lượng kinh khủng tứ ngược, giống như hai mảnh thiên địa chạm vào nhau, gợn sóng thời gian khuếch tán, đại đạo pháp tắc bay tán loạn.
Đây là ba động khi tồn tại Tổ Đạo cảnh giao thủ. Đạo pháp diễn dịch đến cực hạn.
Rất nhiều đệ tử, trưởng lão Tà Nguyệt Tông đều đang gầm thét giết đến. Mưa to gió lớn, hắc vụ xoay tròn, một trận đại chiến hỗn loạn đột ngột bạo phát.
Đồng thời, khi phòng tuyến đê đập các nơi của Chính Nhất Minh đều lần lượt bị thất thủ, Chính Nhất Minh cũng đã tuyên bố vứt bỏ các tộc. Hết chương 3413.



Bạn cần đăng nhập để bình luận