Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1205: Ngươi là tội nhân thiên cổ

Chương 1205: Ngươi là tội nhân thiên cổ

Khoảng không chấn động.

Trường mâu màu đen sắc bén kinh người đột nhiên xông ra, rồi dường như biến mất không thấy tăm hơi, mang theo thần uy khủng bố.

Chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng mi tâm của lão quái vật.

Nhanh như thiểm điện, khiến máu tươi lẫn xương vụn văng ra khắp nơi, kể cả thần hồn cũng bị chôn vùi trong nháy mắt, rúng động tất cả mọi người. Ai nấy da đầu tê dại, sởn cả gai ốc.

A Đại với thân hình cao lớn, ánh sáng rực rỡ, trên thân khoác chiến bào minh thiết ánh đen lấp loáng, tay cầm trường mâu màu đen, tựa như một vị chiến thần đứng sừng sững, tỏa ra khí tức làm cho người ta sợ run.

"Mạnh quá!"

Cảnh tượng đấy làm chấn động biết bao người, rất nhiều lão quái vật đều biến sắc, cảm nhận được một luồng khí lạnh khủng bố.

Vị tùy tùng ẩn mình bên cạnh Cố Trường Ca có thực lực chắc chắn vượt qua cảnh giới Chí Tôn.

Thật nguy hiểm.

Cố Trường Ca mưu đồ quá lớn, vậy mà trước đó họ không hề biết hắn vẫn luôn giấu diếm năng lực, hơn nữa cuối cùng hắn có thân phận gì, tại sao hắn lại nói vậy với Hồng Y nữ ma?

Bọn họ không khỏi run sợ nhìn về phía Cố Trường Ca, lại có người phát hiện, chẳng biết tự bao giờ trời đất bốn bể đã bị bao vây.

Mỗi tấc hư không tựa như bị đổ chì.

Bọn họ trốn không thoát.

Đương nhiên Thiền Hồng Y hiểu hàm ý trong lời của hắn vừa rồi.

Nhưng giờ khắc này, trong mắt của nàng chỉ có thù hận, ngoại trừ hận ý thì không còn cảm xúc dư thừa nào khác.

Nàng hận không thể giết chết nam tử trước mắt kia.

Lệ khí lại tỏa ra, tựa như biển máu ngập trời muốn phủ xuống người Cố Trường Ca.

"Tại sao lại đối xử với ta như vậy?"

Tuy khủng bố đến thế, nhưng Cố Trường Ca chỉ vung tay áo lên.

Áo bào rộng rãi như một khoảng vũ trụ được luyện hóa mà thành, ẩn chứa sự tuyệt diệu vô tận, các ngôi sao xoay chuyển bên trong.

Hắn chế ngự toàn bộ lệ khí của Thiền Hồng Y.

Trời đất lại sáng tỏ.

Hung diễm ngút trời trước đó không còn nữa, chút thực lực ấy không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn.

"Cố Trường Ca... Ngươi rốt cuộc là ai?"

Trên nét mặt của rất nhiều người đều tỏ vẻ không dám tin, không nhịn được run giọng hỏi.

Hiện tại, Hồng Y nữ ma lại cất giọng nói, lời ấy chắc chắn là nói cho Cố Trường Ca nghe.

Vậy chẳng phải, trước đó nữ ma đầu này bên ngoài Thần Thành cũng không phải lẩm bẩm một mình mà nhận ra được khí tức của Cố Trường Ca, là đang nói với hắn ư?

Sau khi nàng rời khỏi Táng Uyên, người vẫn luôn truy sát nàng thật ra chính là Cố Trường Ca?

"A Đại, giết chúng đi."

Cố Trường Ca nghe vậy cũng chỉ tùy ý liếc nhìn đám người sau lưng, không nói gì thêm, ra lệnh cho A Đại.

Hắn vốn không định để những kẻ đó sống tiếp, cho nên để chúng biết thêm chút chuyện cũng chẳng sao cả.

"Vâng, chủ nhân."

A Đại tuân mệnh, đôi con ngươi lạnh lùng dị thường.

Trường mâu đâm ra một cái rơi xuống, xuyên qua vòm trời, tựa như ánh thương diệt thế, hư không ngưng đọng mang theo sắc đen vô cùng vô tận, phủ xuống mọi người.

"Cố Trường Ca… Ngươi có ý gì?"

Một lão quái vật thầm kinh hãi, phất tay nổi lên sóng to gió lớn, không nhịn được muốn lùi về phía sau tránh né.

Uỳnh!

Nhưng tốc độ trốn chạy của lão vẫn không bằng tốc độ ra tay của A Đại.

Hiện tại, không gian dường như bị đông cứng lại, căn bản không thể trốn thoát.

Lão dùng tất cả thủ đoạn, biến ra hết thảy đạo pháp và thần thông nhưng vẫn tuyệt vọng, không ngờ hôm nay lại rơi xuống bước đường này, trong lòng tràn đầy bất cam và hối hận.

Sớm biết vậy đã không đuổi theo Hồng Y nữ ma. Máu thịt văng ra theo tiếng thiên khung chấn động, bát phương rền vang.

Lá chắn màu vàng do lão quái vật tế ra bị nổ tung, bị một thương của A Đại xuyên qua, ngay sau đó cả người giống như xâu mứt bị xiên thủng giữa không trung.

Sau đó cánh tay A Đại hơi run lên, lập tức bộc phát ra sức lực khí huyết vô tận, mưa máu ngập trời, xé tung cỗ thi thể, chia năm xẻ bảy.

Những kẻ còn lại cũng nhao nhao biến sắc, thần hồn run rẩy, giận dữ mắng thầm Cố Trường Ca nhưng lại khó nén nổi nỗi sợ hãi, lòng mang lo sợ, cả người lạnh lẽo. Lời của Cố Trường Ca nói với Thiền Hồng Y khiến bọn họ kinh hãi, nhưng giờ cũng chẳng kịp suy xét đến chuyện ấy nữa.

Giờ bọn chúng xem như đã gặp phải mối nguy lớn nhất từ vô số năm tu đạo cho đến nay. Tu vi của A Đại đã đạt Chuẩn Đế Cảnh, lấy trạng thái bây giờ của hắn, giết hết mọi người ở đây vốn không thành vấn đề.

Chớ nói đến hiện tại, rất nhiều người đã bị hao tổn bản nguyên, pháp lực đã tiêu hao quá lớn, không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa.

Cố Trường Ca quay đầu nhìn đám người đã sợ muốn chết, sắc mặt vẫn bình thản như cũ, tùy ý nói:

"Đến tận bây giờ chẳng lẽ chư vị còn chưa nhìn ra ư?"

"Nàng không phải người các ngươi muốn là được."

"Cố Trường Ca, ngươi... ngươi dám cấu kết với Hồng Y nữ ma, lừa giết chúng ta?"

"Chẳng lẽ trận pháp kia cũng là ngươi động tay động chân?"

Mấy lão quái vật phản ứng rất nhanh, cảm giác khí tức của Cố Trường Ca từ đầu đến cuối không thay đổi gì nhiều.

Sắc mặt của bọn họ tái nhợt khó coi, đồng thời còn xen lẫn nỗi hoảng sợ, bất an và phẫn nộ. Chỉ chớp mắt bọn họ đã nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, vừa giận vừa sợ, vì sao lúc đó hắn lại chủ động đòi phụ trách trấn thủ mắt trận.

Hóa ra hắn còn có mưu đồ khác, cố ý làm như vậy.

Sở dĩ bọn họ cảm giác được pháp lực tiêu hao kinh khủng, khó mà tiếp tục chống đỡ, đoán chừng cũng là do Cố Trường Ca âm thầm giở trò.

Nhưng bọn họ lại không hề nghi ngờ gì hắn, cho tới tận bây giờ, mới vỡ lẽ việc ấy liên quan mật thiết đến Cố Trường Ca.

"Ban đầu ở đáy Táng Ma Uyên, là ngươi cố ý thả nữ ma đầu ra sao?"

"Cố Trường Ca, ngươi là tội nhân thiên cổ, hôm nay bao nhiêu thế lực chí cường giả vì người mà chết. Sau khi ngươi chết đi sẽ vĩnh viễn không được luân hồi, không được siêu sinh..." Một đám cổ tăng theo Phật, lúc này cũng phản ứng lại, sắc mặt hết sức khó coi, đã khó duy trì sự bình tĩnh thường ngày, nhao nhao trợn trừng mắt.

Đồng thời tế ra từng kiện phật khí, trong phút chốc nơi đây bừng lên ánh Phật quang chói mắt, chiếu rọi bát phương thiên khung một vùng chói lọi.

Hết chương 1205.
Bạn cần đăng nhập để bình luận