Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1175: Ngươi có ý gì?

Chương 1175: Ngươi có ý gì?

Ngọn núi phía trước không cao, bên trên khắc rất nhiều kinh Phật có thể trấn áp tà khí của nơi đây, nhưng cũng không thể không đi qua được, cần phải leo từng bước lên đỉnh núi, gỡ bộ thiền y kia xuống.

Sắc mặt của Kim Thiền Phật Tử rất thành kính, trong tay hắn cầm Phật cốt đi về phía ngọn núi, từng đợt Phật quang tỏa ra chống lại ma khí khủng khiếp ở nơi này.

Trên mặt đất có rất nhiều trận văn không thể ảnh hưởng đến hắn. Tốc độ của hắn rất nhanh, mặc dù đang đi bộ nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã đến dưới chân núi.

“Sau khi lấy được thiền y, tiểu tăng sẽ rời khỏi nơi đây. Nữ thí chủ, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đi.”

Hắn cảm giác được ánh mắt của Hồng Y Nữ Ma như đang rơi xuống bên cạnh mình, nhưng sau khi hắn biết đối phương không thể bước ra khỏi vùng bị phong ấn được, hắn rất an tâm, nói chuyện tự nhiên, cũng không quan tâm liệu đối phương có nghe thấy hay không.

Sau này, Táng Ma Uyên chắc chắn sẽ trở thành nơi được rất nhiều đạo thống chú ý đến. Đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều cường giả tới trước muốn tạo lại phong ấn, để đề phòng nàng xông ra khỏi phong ấn rồi xuất thế.

Nếu không đến lúc đó Thượng giới sẽ phải chào đón một tai họa khủng khiếp.

Hồng Y Nữ Ma nghe vậy vẫn mê mang như cũ, nàng cũng không biết ý đồ của Kim Thiền Phật Tử.

Đối với nàng mà nói, bộ thiền y kia như ánh sáng lờ mờ trong lòng đất, nó là đồ vậy có thể cung cấp một ít hơi thở ấm ấp.

Chỉ khi dựa gần vào bộ thiền y đó, nàng mới có thể cảm nhận được một chút bình yên.

Nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không thể lý giải được loại cảm xúc đấy có ý nghĩa gì. Nàng chỉ biết bộ thiền y đó có ích với nàng, nhưng hình như đối phương đang muốn lấy nó đi?

Nàng đột nhiên cảm thấy lo lắng. Từ trong đôi mắt mê mang bỗng nhiên xuất hiện lệ khí kinh sợ, thậm chí trở nên lạnh lùng, hờ hững, tràn ngập màu đỏ như máu.

Ngay lập tức Táng Ma Uyên lại chấn động một lần nữa, lệ khí đáng sợ che phủ khắp bầu trời, bên ngoài có rất nhiều ngôi sao và đại lục đều đang run rẩy, chúng giống như muốn rơi xuống.

Sắc mặt của vô số tu sĩ và ngưu linh thay đổi.

“Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ phong ấn bị nới lỏng rồi?”

Đám người Giang Sở Sở đang đợi ở bên ngoài Táng Ma Uyên nhìn thấy cảnh này cũng đều khiếp sợ.

Kim Thiền Phật Tử cũng sững sờ trước cảnh tượng trước mắt đó, nhưng dưới chân hắn vẫn không ngừng di chuyển, hắn đã sớm biết trạng thái của Hồng Y Nữ Ma không ổn.

Lúc ở kiếp trước, chính vì lòng thương hại của mình mà hắn loạn phật tâm rồi trộm lấy chí bảo thiền y của Phật Sơn tới đây, bởi vì hắn định tìm cách trục xuất ma tính của nàng.

Thế nhưng khi hắn đến gần nàng một chút thì lại bị nàng chỉ điểm phá mi tâm, xuyên qua trước sau, bỏ mình tại chỗ.

Cho nên kiếp này Phật tâm của hắn càng thêm vững vàng, hắn chỉ muốn lấy đi thiền y rồi rời khỏi đây, mặc kệ Hồng Y Nữ Ma .

Thiền y chính là bảo vật của Phật Sơn, thậm chí có người còn nói rằng nó không phải là vật của giới này.

Vật quý giá như thế, tất nhiên không thể để lại nơi đây được.

Xoẹt!!!

Âm thanh đáng sợ lại truyền đến một lần nữa, nơi đấy bộc phát ra ánh sáng chói mắt, giống như là Hồng Y Nữ Ma đang muốn đi ra ngoài, nhưng uy thế uy nghiêm đó, khi đối với trận văn dưới chân, nàng lại không có cách nào chống cự được.

Cho dù đau đớn đến mức này nhưng sắc mặt nàng cũng không thay đổi chút nào, nàng vẫn muốn lao ra ngoài.

Trên bàn tay trắng nõn xuất hiện một cỗ khí tức khủng khiếp, còn có vô số quy tắc và đạo pháp đang diễn hoá. Bây giờ, ngay cả Thái Sơ hoàng tuyền cũng đang ngưng tụ ra, nhưng vẫn khó có thể xông ra ngoài.

Ngược lại, lệ khí trên người nàng có dấu hiệu dần dần bình ổn trở lại theo trận văn nơi đây.

Lợi dụng cơ hội đấy, tốc độ của Kim Thiền Phật Tử lại tăng lên, hắn nhanh chóng leo lên đỉnh núi, phật cốt tỏa ra tia sáng dịu nhẹ, nó giống như một ngọn đèn chiếu sáng vậy.

Nhưng đúng vào lúc ấy, đột nhiên có một luồng khí tức đáng sợ từ xa xông tới. Đó là một cây giáo nhuốm đỏ máu phá vỡ hư không, rơi xuống.

Oanh!

Nơi đây lập tức nổ tung, phù văn đầy trời, rất nhiều tăng nhân nhìn thấy thì biến sắc, bọn hắn cố gắng chống cự nhưng lại bị chấn động đó đánh bay cả người, miệng phun ra máu, trong nháy mắt đã bị trọng thương.

“Ai vậy?”

Kim Thiền Phật Tử cũng bị cảnh tượng bất ngờ kia làm cho khiếp sợ, ánh mắt rét run mà nhìn chằm chằm vào nơi xa.

Nơi đó có một bóng người mặc chiến y màu đen đang đi tới, hắn mặc một bộ chiến ý rách nát, ánh sáng lưu chuyển, khí tức kinh người. Trong đôi mắt thần hoả sáng rực, mang theo uy thế không gì sánh kịp, điều kia làm cho sắc mặt của hắn lại thay đổi.

“Chuẩn Đế cảnh chân chính.”

Kim Thiền Phật Tử cảm nhận được loại uy áp khí thế đang theo đối phương đi tới, như biển sụp đổ quanh hắn.

Đòn tấn công vừa rồi rõ ràng là do đối phương xuất thủ, giết chết rất nhiều tăng nhân phía sau hắn.

Sự tồn tại của một Chuẩn Đế cảnh thực sự không thể tìm thấy bất kỳ đối thủ nào ở Táng Ma Uyên này.

Người có thực lực mạnh nhất trong những tăng nhân mà hắn đưa tới đây lần này cũng chỉ là Chuẩn Chí Tôn cảnh, vừa rồi dưới một đòn kia đã bị trọng thương, nếu không phải do trốn đi nhanh, e rằng đối phương đã bị một giáo xuyên thủng, đâm chết tại chỗ.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt của Kim Thiền Phật Tử lại thay đổi, thậm chí còn có chút không thể tin được là đằng sau thân ảnh đen kịt này lại là người quen biết cũ của hắn, Cố Trường Ca.

Hết chương 1175.
Bạn cần đăng nhập để bình luận