Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 931: Tiên lễ hậu binh

Chương 931: Tiên lễ hậu binh

"Đây là cái gì? Tên đó lại còn có lòng tặng đồ cho ta ư, thật đúng là hiếm thấy."

"Chẳng lẽ mặt trời mọc lên từ phía tây sao?"

Mặc dù Nguyệt Minh Không nói như vậy, nhưng trong lời nói của nàng vẫn không giấu được sự vui vẻ và hạnh phúc.

Cùng lúc đó, tay ngọc được dâng lên, chiếc hộp trông tinh xảo kia đặt xuống trong tay nàng.

Mặt ngoài của chiếc hộp này được bao phủ bởi lớp lụa mây mù và sương mù màu tím , tạo cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.

Nguyệt Minh Không biết đây là một chiếc hộp không gian, nó chứa không gian, có thể nhìn ra được trong đó cất rất nhiều đồ vật.

"Sau khi Tử Phủ bị phá hủy, vô số nội tình và tích lũy bao năm qua của nơi này đều rơi vào tay hắn."

"Có đồ tốt mà không quên ta, vẫn còn thể xem là có chút lương tâm đi."

Nguyệt Minh Không yếu ớt nói, đồng thời nàng mở hộp không gian ra.

Ong!!!

Đập vào mắt nàng là rất nhiều tia sáng lưu chuyển, thần hoa tràn ngập, đồ trang sức xinh xắn, khuyên tai, trâm gài tóc, tất cả những vật này đều được điêu khắc các loại đồ án Tiên Hoàng.

Có nhiều quy tắc và trật tự được lưu lại, có khí tức mạnh mẽ đan xen, tiên khí lượn lờ, giống như do tiên nhân tự tay làm ra.

Ngoài ra còn có vô số thứ như Thánh Khí, Chuẩn Chí Tôn Khí, Thánh dược, Long Tủy, hoàng ngọc, tất cả khiến cho thị nữ bên dưới suýt chút bị mù mắt, thật sự cực kỳ hâm mộ.

Bất kỳ một món trang sức nào cũng đều không phải là Thánh khí đơn giản, chúng được luyện chế vô cùng phức tạp.

Không chỉ có khả năng phòng ngự cường đại, thậm chí vào thời điểm then chốt nó còn có thể mang lấy ra, coi như một bảo vật dùng để công phạt.

Dùng giá trị liên thành để hình dung về nó cũng không quá đáng chút nào.

Nguyệt Minh Không là một nữ nhân nên tự nhiên cũng rất thích chưng diện, khi nhìn thấy những thứ này, mặc dù nàng cố gắng che giấu nhưng trong ánh mắt vẫn không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Tất nhiên, nàng nhìn ra được những thứ này đều do Cố Trường Ca lựa chọn cẩn thận.

Biết nàng ưa thích thứ gì, cho nên hắn đã cố tình chọn ra rồi phái người đưa tới cho nàng.

Nghĩ đến đây nàng có chút cảm động, cũng không uổng công bản thân ở phía sau âm thầm nỗ lực vì hắn nhiều như vậy.

"Đi xuống đi."

Sau đó, Nguyệt Mình Không đưa tay ra nhận lấy tất cả trong chiếc hộp.

Sắc mặt của nàng lại trở nên lạnh lùng như lúc trước, sau đó nàng xua tay để thị nữ lui xuống.

Chỉ có điều, người thị nữ kia biết rất rõ Nguyệt Minh Không, mặc dù lúc này nhìn Nguyệt Minh Không có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không thể che giấu được niềm vui giữa hai lông mày của nàng.

Nàng rất hâm mộ nhưng cũng biết rõ, trên thế gian này chỉ có nam tử như Trường Ca thiếu chủ mới có thể khiến cho Minh Không Trữ đế lộ ra vẻ mặt như vậy.

Mà ngay khi Nguyệt Minh Không dự định tiếp tục lên kế hoạch tìm kiếm tung tích của Chưởng Thiên Tháp, bên ngoài cung điện lại truyền đến tiếng bước chân.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Ánh mắt của Nguyệt Minh Không hạ xuống, nàng ngồi dậy từ trên giường, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến.

"Sao thế? Vi phu rất vất vả mới có thời gian đến gặp thê tử tương lai của mình, vậy cũng không được sao?"

"Dù sao thì ta cũng không giống như nàng. Nàng biết rõ ta và Tử Phủ đại quân giao chiến nhưng chẳng hề quan tâm đến ta. Nếu như ta chết thảm trong tay Tử Phủ, chẳng phải là nửa đời sau nàng sẽ thành góa phụ rồi sao?"

Cố Trường Ca bước vào từ bên ngoài điện với sắc mặt bình tĩnh.

Rất nhiều thị nữ ngoài cửa tự nhiên không dám ngăn cản hắn.

Sau đó, hắn bỏ qua dáng vẻ lạnh lùng và chán ghét của Nguyệt Minh Không, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nàng.

Đột nhiên có một mùi thơm bay đến, thanh tao và lạnh lẽo, giống như bông sen tuyết nở trên đỉnh của tảng băng hàng vạn năm tuổi.

“Không được, không có lệnh của ta, dù chỉ là nửa bước, ngươi cũng không được phép bước vào trong cung điện của ta.” Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói.

“Được rồi, vậy ta sẽ ra ngoài ngay bây giờ, về sau ta sẽ không đến nữa.” Cố Trường Ca nói xong thì muốn đứng dậy.

“Không được.” Trong giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Nguyệt Minh Không có chút buồn bực, nàng đưa tay ra kéo lấy hắn.

“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Vậy ngươi muốn vi phu phải làm thế nào?"

Cố Trường Ca quay đầu nhìn nàng, sắc mặt có chút bất đắc dĩ: "Cái tính tình này của ngươi, có phải là do ta chiều chuộng ngươi quá rồi không?"

Nguyệt Minh Không liếc hắn một cái: "Nói đi, ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"

Nàng hiểu rất rõ Cố Trường Ca, hắn thuộc loại người không có chuyện thì sẽ không lên điện tam bảo.

Nếu như không có chuyện gì, hắn sẽ không tới đây tìm nàng.

"Tại sao ta tìm ngươi thì nhất định phải có chuyện chứ?"

"Ta nhớ nàng, bỗng nhiên ta muốn nhìn ngươi một chút, không được sao?"

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu với sắc mặt bất đắc dĩ.

"Lấy cớ này vẫn được."

"Nhưng, ta đã xem tất cả những món đồ mà ngươi đưa rồi, ta rất thích chúng."

Khóe miệng của Nguyệt Minh Không hơi câu lên, nhưng ngay lập tức nàng lại thu về, nàng thích cách Cố Trường Ca chiều chuộng mình.

"Thích là được rồi, nếu không sẽ uổng công ta lựa chọn lâu như vậy."

Nghe vậy, Cố Trường Ca mỉm cười rồi thuận tay ôm nàng vào lòng.

"Ừm."

Nguyệt Minh Không làm bộ giãy dụa một chút, sau đó nàng khẽ híp mắt lại, yên lặng tựa vào trong ngực hắn, tận hưởng sự dịu dàng hiếm có của hắn.

Cố Trường Ca ngắm nhìn khuôn mặt thần tiên xinh đẹp này gần trong gang tấc thì mỉm cười: "Minh Không, thành thật khai báo, khoảng thời gian này ngươi có nhớ vi phu không?"

Nguyệt Minh Không mở mắt, lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, sau đó hừ một tiếng.

“Không có.”

“Giảo biện.” Cố Trường Ca cúi đầu.

“Ô...”

Nguyệt Minh Không muốn nói gì nhưng miệng đã bị chặn lại.

Nhất thời, cung điện tràn ngập không khí mặn nồng.

Hết chương 931.
Bạn cần đăng nhập để bình luận