Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1160: Lâm Thanh Dương

Chương 1160: Lâm Thanh Dương

Trên mặt biển, chiến thuyền màu đen làm bằng xương cốt đang phiêu đãng, còn có các loại chiến thuyền kì lạ đang vượt sông, lít nha lít nhít, đến từ chính Thượng Giới.

Mà phía trên Giới Bi Hải có một mảnh không gian mênh mông kinh khủng, sương mù khắp nơi vắt ngang ở trên chân trời, nhìn không thấy biên cảnh.

Rất nhiều sinh linh và tu sĩ Bát Hoang thập vực cả người quấn quanh hung khí, khí thế ngập trời xông ra khỏi không gian đó, sau đó tập kết bên ngoài Giới Bi Hải.

Xa xa trong đại mạc đang bộc phát đại chiến thảm thiết.

Quân tiên phong hai bên đang giao thủ, trong sương mù đen kinh khủng có Chí Cường giả Thượng Giới chiếu rọi pháp thân, lạnh lùng nhìn lại.

Mặc dù bọn hắn không cách nào vượt hải tới đây, nhưng lại có thể dựa vào thế hệ trẻ tuổi, thông qua các loại pháp khí, chiếu rọi pháp thân ở bên này, chấn nhiếp Bát Hoang thập vực.

Bát Hoang thập vực cũng có Chí Cường giả xuất hiện, nhưng mà số lượng và tu vi lại rõ ràng yếu hơn bên Thượng Giới.

Cái này khiến cho rất nhiều người bên Bát Hoang thập vực lộ ra sắc mặt nặng nề, tràn ngập lo lắng.

Chí Cường giả vẫn chưa giao thủ, trận chiến bây giờ chỉ là do thế hệ trẻ tuổi giao phong, hai bên điều động thế hệ trẻ tuổi đi ra, ở chỗ này chém giết, sát phạt lẫn nhau.

Trận chiến như vậy vô cùng thảm liệt, thương vong thảm trọng.

Tu vi của thế hệ trẻ tuổi bên Bát Hoang thập vực rõ ràng không bằng Thượng Giới, tiến hành xa luân tử chiến mà lại không thể hạ gục được một người phe kia!

"Người thứ tám!"

"Kế tiếp là ai?"

Trên chiến trường, một sinh linh dáng vẻ dạ xoa nở nụ cười lạnh lùng nói, cả người lượn lờ huyết quang, khí huyết kinh khủng cuồn cuộn.

Trường thương quét ngang phía trước, hư không lập tức nổ tung.

Phù văn huyết sắc xán lạn, từng sợi hào quang màu đỏ đậm đan chéo thành một mảnh rồi chém xuống!

Một vị thiên kiêu trẻ tuổi bên phía Bát Hoang thập vực lập tức nổ tung trong tiếng kêu thảm thiết, hình thần câu diệt.

Cảnh tượng này khiến sĩ khí bên Thượng Giới tăng cao, tất cả tất cả mọi người hoan hô, ngay cả Chí Cường giả bao phủ trong sương mù cũng khẽ gật đầu, lộ ra khen ngợi.

Mà bên Bát Hoang thập vực lại sụt giảm tinh thần rõ rệt, sắc mặt của rất nhiều cường giả thế hệ trước trở nên xanh xám rất khó coi.

Thế hệ trẻ tuổi càng là sợ hãi, trên mặt trắng bệch, sợ hãi vạn phần.

Bọn hắn tám người xa luân chiến, nhưng đều không phải là đối thủ bên kia, bị hắn chém giết nhanh chóng, chấn động tất cả mọi người.

Cường đại như vậy, chênh lệch như vậy, thật sự là làm cho bọn hắn tuyệt vọng.

"Quả nhiên Bát Hoang thập vực vẫn phế vật như trước, ngay cả tìm tám người cũng không phải là đối thủ của ta. Ngoại trừ trốn bên ngoài Giới Bi Hải thì các ngươi còn có thể làm gì nữa?"

"Sớm biết có hôm nay thì các ngươi cần gì phải phản bội chúng ta? Các ngươi nên chịu tội nghiệt vĩnh viễn, lấy cái chết chuộc lỗi."

Sinh linh dáng dấp Dạ Xoa nở nụ cười lạnh lùng, hắn đứng sừng sững giữa sân, cầm trường thương trong tay, khinh thường nhìn phe Bát Hoang thập vực.

"Việc năm đó có ai rõ ràng đâu."

"Ngươi cũng đừng khinh người quá đáng, thiên kiêu chân chính bên ta vẫn chưa tới, bằng không bọn hắn ắt sẽ chém chết ngươi!"

"Ngươi đắc ý không được bao lâu đâu, đến lúc đó bọn hắn tuyệt đối sẽ giết chết ngươi, báo thù cho tu sĩ bên ta!"

Nghe Dạ Xoa nói lời này, rất nhiều thế hệ trẻ tuổi bên Bát Hoang thập vực đỏ ngầu hai mắt, căn bản chịu không được sự sỉ nhục này, đặc biệt là lại ngay trong tình huống sĩ khí sụt giảm như vậy, bọn hắn quả thật là hận muốn điên.

Cường giả thế hệ trước càng là cắn chặt răng, hận ý ngập trời.

"Thiên kiêu chân chính?"

Dạ Xoa nghe vậy chỉ là cười nhạo một tiếng, khinh thường hơn nữa, "Nếu để cho các ngươi biết cái gì gọi là chân chính thiên kiêu, sợ là sẽ khiến các ngươi tuyệt vọng, không còn dũng khí phản kháng."

"Nếu chủ nhân nhà ta ở đây, chỉ cần một chưởng là có thể hủy diệt tất cả! Trước mặt chủ nhân của ta, cái mà các ngươi gọi là thiên kiêu còn không có tư cách là sâu kiến."

Nghe vậy, rất nhiều thiên kiêu và cường giả bên Thượng Giới, cho dù là tồn tại ẩn tàng trong sương mù đều lộ ra sắc mặt nghiêm túc, rất nhiều người không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.

Không ngờ tên Dạ Xoa này lại là tùy tùng của vị kia.

Lời này không hề giả dối!

"Ngươi…"

Vừa nghe lời này, tu sĩ và sinh linh tuổi trẻ bên Bát Hoang thập vực đầu tiên là sững sờ, sau đó tức giận, chịu không nổi thái độ khinh thường và trào phúng của đối phương.

Bọn hắn căn bản không tin sau lưng tên Dạ Xoa cường đại khủng bố như thế lại còn có chủ nhân.

"Để ta chém ngươi!"

Đúng lúc này, bên Bát Hoang thập vực thình lình xuất hiện một hình bóng.

Hắn mặc trường bào màu xanh, tóc rất dài, khuôn mặt tuấn dật, cầm một thanh trường đao màu xanh, từ trong đám đông đi ra, rơi xuống chiến trường.

Lúc này, mặt mũi hắn cũng mang theo chút tức giận, có điều đang nỗ lực nhẫn nại áp chế.

Hắn tận mắt nhìn thấy rất nhiều thiên kiêu bên này chết thảm dưới tay đối phương, hắn căn bản ngồi không yên, muốn đứng ra rửa sạch sỉ nhục, cổ vũ sĩ khí.

Mà khi nhìn thấy người này, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi bên Bát Hoang thập vực đều kinh hãi, sau đó một mảnh xôn xao.

"Là hắn! Lâm Thanh Dương? Ca ca của Lâm Vũ?"

"Đáng tiếc Lâm Vũ không có ở đây, bằng không tuyệt đối có thể nghiền ép tên Dạ Xoa ghê tởm kia! Nhưng Lâm Thanh Dương là ca ca của Lâm Vũ, hẳn là thực lực cũng không thể khinh thường."

"Dù sao có Lâm Vũ chỉ điểm, thiên kiêu Lâm gia bọn hắn hẳn là tiến cảnh phi tốc. Dù sao cũng là Long Huyết gia tộc!"

Trong lòng rất nhiều người phấn chấn, thấy được hi vọng thắng lợi.

Nếu Lâm Thanh Dương đã có dũng khí đứng ra, vậy cho thấy hắn có tự tin chiến thắng đối phương, chớ nói chi là hắn còn có long huyết, sau lưng có một vị đệ đệ cường đại chỉ điểm.

Đệ đệ của Lâm Thanh Dương có thể nói là một vị tồn tại truyền kỳ, hào quang chói mắt, làm cho rất nhiều người kính sợ.

Bây giờ tồn tại mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi ở Bát Hoang thập vực tuyệt đối có một chỗ của hắn.

"Thanh Dương…"

Bên phía Bát Hoang thập vực, một vị Chuẩn Chí Tôn cảnh Chí Cường lộ ra ánh mắt hơi phức tạp, sau đó căn dặn một câu, "Ngươi phải cẩn thận."

"Ta đã biết lão tổ."

Lâm Thanh Dương gật đầu, hóa thành một đạo tàn ảnh, dường như biến mất tại chỗ, tiến lên bắt đầu chém giết với đối phương.

Hết chương 1160.
Bạn cần đăng nhập để bình luận