Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1010: Rất có tâm cơ

Chương 1010: Rất có tâm cơ

Mặc dù bây giờ Cố Trường Ca còn có thân phận Nhân Tổ chuyển thế, nhưng dưới cái nhìn của Vương Tử Câm, giữa Cố Trường Ca và Giang Sở Sở chỉ là đạt thành một loại ước định nào đó mà thôi.

Đương nhiên, trong mắt đạo thống còn lại thì đây chính là sự giao dịch giữa Cố Trường Ca và Nhân Tổ điện, thân phận Nhân Tổ chuyển thế chỉ là thủ đoạn để củng cố nhân tâm của Nhân Tổ điện.

Làm sao Cố Trường Ca có thể đột nhiên trở thành Nhân Tổ chuyển thế được, không nhiều người sẽ tin tưởng.

Đây là bí mật mà các đạo thống đỉnh chóp sừng sững tại Thượng Giới ngầm hiểu lẫn nhau.

Nhưng sau khi chứng kiến tận mắt thực lực của Cố Trường Ca, Vương Tử Câm đột nhiên cảm giác suy đoán mà mình thuận miệng nói ra trước đó không chừng là sự thật.

Với sự hiểu biết của mình đối với Cố Trường Ca, nàng đương nhiên biết hắn căn bản không dính dáng với cái gì gọi là Nhân Tổ.

Cho nên tại sao Cố Trường Ca lại có được thân phận Nhân Tổ chuyển thế thì cái này rất đáng suy ngẫm.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Vương Tử Câm, nàng không cảm giác gì với Nhân Tổ, thậm chí còn có một chút chán ghét tự nhiên.

Hiện tại thứ mà nàng hiếu kì chính là Cố Trường Ca làm thế nào để có được những thứ này.

"Có thu hoạch gì không? "

Trong khi Vương Tử Câm lóe lên đủ thứ ý niệm thì Cố Trường Ca đã đi tới bên cạnh Nguyệt Minh Không, lộ ra nụ cười mỉm.

“Dưới cung điện kia hình như cất giấu cái gì đó."

Nguyệt Minh Không khẽ gật đầu, chỉ vào khe hở đang phun hào quang mỏng manh ra ngoài cách đó không xa.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy rõ ràng, trong vầng sáng chói lọi có một cổ điện như là được đúc từ thất thải tiên ngọc, trôi nổi lơ lửng.

Vừa rồi đã có không ít đại nhân vật cảm giác được dị động trong đó và xông vào, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh nào truyền ra.

Giờ phút này, rất nhiều giáo chủ đại giáo đều nhìn chằm chằm vào trong.

Xa hơn một chút, đám người Thái Hư thần tộc cũng nhìn không rời mắt về phía khe hở, vẻ mặt ai nấy đều có chút lo lắng và khẩn trương.

Về phần các nhóm thế lực Thiên Hoàng sơn, Thái Cổ Diệp tộc.... Bọn hắn cũng điều động cường giả chờ đợi gần đó, các loại thần quang xen lẫn nhau chiếu rọi cả bầu trời.

Cổ chiến xa, bạch ngọc tiên liễn có mặt khắp nơi, phía trên có rất nhiều hình bóng mơ hồ đang đứng.

Những nơi xa xôi hơn có không ít tu sĩ và sinh linh đang chạy tới.

Thái Hư Thần Mộ thật sự quá lớn, bây giờ nơi bọn hắn đứng cũng chỉ là sâu trong một khu vực nhỏ mà thôi, bởi vì nơi đây xuất hiện dị động cho nên mọi người mới kéo tới.

"Mộ giả và mộ thật lẫn lộn, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi thì sẽ nhận kết cục bỏ mình."

Trong mắt của Cố Trường Ca lóe lên dị sắc, hắn chú ý tới động tĩnh của Giang Thần trong Thái Hư thần tộc.

Giang Thần và một hòa thượng thần bí trà trộn vào trong đội ngũ của Thái Hư thần tộc, chuyện này hắn đã được khôi lỗi Ma Công bẩm báo, cho nên cũng không thèm để ý gì.

Hiện tại điều mà hắn muốn biết chính là Thái Hư thần tộc phí công phí sức chạy đến nơi đây chẳng lẽ thật sự chỉ là vì di vật tổ tiên của vị kia? Hay là còn ẩn giấu một bí mật nào khác không thể để ai biết được?

Đương nhiên, thứ hắn vẫn để ý chính là thần cách kia.

Đó chính là đồ tốt có thể sánh bằng Chí Tôn đạo quả.

Hiện tại hắn có muốn đột phá thì đã rất khó tìm được mục tiêu để hạ thủ, nếu bây có được một viên thần cách, vậy cũng xem như là niềm vui bất ngờ.

"Cố công tử."

Lúc này, một giọng nói mang theo sự ngạc nhiên nồng đậm truyền vào lỗ tai của Cố Trường Ca.

Hắn nhìn sang, lúc này mới phát hiện trong lúc hắn không chú ý thì một đám trưởng lão và đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung đã đến nơi này.

Mà người vừa lên tiếng chính là Tiêu Nhược Âm.

Một thời gian không gặp.

Lúc này, nàng đang mặc một bộ váy dài trắng tinh, tay áo và làn váy nhẹ nhàng phất phơ theo gió, có một khí tức không dính khói lửa trần gian.

Có lẽ là do tu hành, bây giờ da thịt của nàng lóe ra ánh sáng trắng trong, màu da như tuyết, tinh tế mịn màng, nõn nà giống như mỹ ngọc.

Cả người tản ra sự mỹ lệ kinh người.

"Tham kiến Trường Ca thiếu chủ."

Một đám trưởng lão và đệ tử Đạo Thiên Tiên Cung nhao nhao chào hỏi, ai nấy đều tôn kính Cố Trường Ca một cách dị thường, dù sao thì Cố Trường Ca còn có một thân phận khác.

Truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung!

"Tiêu cô nương, tại sao ngươi lại tới đây?"

Cố Trường Ca lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dường như lúc này mới chú ý tới nàng.

Một đám đệ tử Chân Tiên thư viện đều yên lặng dò xét nữ tử váy trắng kia, trong mắt rất nhiều nam đệ tử hiện lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của đối phương.

Đây là sự kinh ngạc đối với con người hoặc là sự vật mỹ lệ.

Giang Sở Sở hơi cau mày, sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt của mình.

Vương Tử Câm thì rất hứng thú đánh giá Tiêu Nhược Âm, đặc biệt là khi nàng nhận thấy một cảm giác hoàn toàn khác biệt những người còn lại trên người đối phương.

Thái độ của nữ tử váy trắng này đối với Cố Trường Ca rõ ràng không giống với những tu sĩ còn lại, không loại kính sợ cắm rễ tận sâu trong xương.

Nhưng nàng vẫn cảm giác được tâm trạng khẩn trương của đối phương, nàng không bình thản như vẻ ngoài.

"Thật là… rất có tâm cơ."

Nàng khẽ cười một tiếng, cảm thấy mọi việc càng ngày càng thú vị.

Chơi tâm cơ với một vị Hải Vương (kẻ đào hoa) , chậc chậc.

"Cố Trường Ca, nàng là ai?"

Giọng nói thanh lãnh của Cố Tiên Nhi vang lên, câu hỏi rất trực tiếp.

Có điều sau khi hỏi câu này thì nàng cũng cảm giác bầu không khí có hơi chút là lạ, cho nên vô ý thức nhìn về phía Nguyệt Minh Không, "Ta hỏi thay Minh Không tỷ."

Nguyệt Minh Không mỉm cười, giữ tay nhỏ của nàng lại, nói, "Người này hẳn là Tiêu cô nương mà Cố Trường Ca cứu ở ngoài vùng cấm, Tiêu Nhược Âm phải không? Trước đó Trường Ca đã nói cho ta nghe."

Hết chương 1010.
Bạn cần đăng nhập để bình luận