Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2352: Vương gia

Chương 2352: Vương gia

Tô cô nương ở lại gần một hồ nước phía đông Thanh Sơn thôn. Nàng xây một tiểu viện nhỏ tại đây. Viện ấy được trúc xanh bao quanh, hồ nước trong suốt, ngoài ra còn nuôi thêm một số gia cầm, trồng mấy loại thảo mộc. Đôi khi nàng ngồi xếp bằng giữa hồ, tĩnh tâm đánh đàn.

Dân làng nào bị ốm đau gì cũng sẽ đến nhờ nàng chữa bệnh.

Có đôi khi nàng sẽ đến trường tư thục dạy đám hài tử trong thôn học chữ, đọc sách. Từ đó Tô cô nương ở lại trong thôn, nhưng đã mấy chục năm trôi qua mà dung mạo nàng chưa bao giờ thay đổi.

Cũng từng có tu sĩ cường đại nghe tin muốn tìm tới gây chuyện, nhưng còn chưa kịp đến gần, mới đến giữa đường lại đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên vô cùng cung kính.

Dù đến nơi không được gặp người thật cũng cung kính rời đi, không dám tỏ ra bất kính vô lễ.

Vì thế, tất cả thôn dân đều cho rằng, Tô cô nương thần bí không rõ lai lịch kia chính là một vị tiên nhân có thực lực sâu không lường được.

Không ai biết nàng đến từ đâu, tên thật là gì.

Chỉ biết nàng họ Tô, xinh đẹp giống như thần tiên trên trời, thích mặc một bộ đồ trắng muốt, lẳng lặng ngồi đánh đàn giữa hồ. Có thôn dân đoán nàng muốn tới nơi này để giải sầu, hoặc là nàng có người trong lòng, đang nhớ nhung người đó chăng.

Tiếng đàn của nàng khi thì miên man, day dứt như khói lượn mãi không tan; khi thì trong trẻo như băng tuyết, cao vút như chạm đến chín tầng mây.

"Ta chỉ nói là muốn cưới thần tiên tỷ tỷ chứ đâu có nói muốn cưới Tô tỷ tỷ, Tô tỷ tỷ còn chướng mắt một tiểu hài tử như ta ấy chứ."

"Hơn nữa, phụ thân, cha mới nói bậy ấy, ta nói cho cha biết, ta có căn cốt đó. Hôm nay lúc ta đi chăn trâu thì đã gặp được một lão đạo đang ngự kiếm.”

"Hắn vừa cười vừa sờ đầu ta, nói ta có kiếm cốt, thích hợp tu kiếm, còn hỏi ta có muốn trở thành tiên nhân biết phi thiên độn địa giống như hắn hay không...”

"Sau đó hắn cho con một miếng ngọc bội, còn dặn con phải chờ hắn quay lại."

Vương Tiểu Ngưu rất bất mãn khi bị phụ thân trách móc nặng nề như vậy, hắn liền kể lại chuyện mình vừa gặp được hồi sáng. Sau khi đi chợ về, cha kêu hắn dắt trâu ra đầu làng, sau đó hắn đã gặp lão đạo thần bí kia.

Đối phương cười ha hả sờ sờ đầu và tay hắn, nói hắn thích hợp tu kiếm, tương lai có thể trở thành kiếm tiên cường đại như lão.

Vừa nói, Vương Tiểu Ngưu vừa lấy ra một miếng ngọc bội cổ xưa có hoa văn hình thanh kiếm. Hắn lắc lắc miếng ngọc trước ánh mắt ngạc nhiên của phụ thân và mẫu thân mình.

"Đây là...”

Vương Nhị Ngưu còn tưởng rằng đứa nhỏ này đang lừa gạt mình nên mới bịa ra mấy câu linh tinh vừa rồi. Nhưng sau khi nhìn thấy miếng ngọc kia thì hắn thật sự kinh hãi.

Tuy Thanh Sơn thôn chỉ có hơn trăm hộ gia đình.

Thế nhưng thôn dân quanh vùng lại không hề xa lạ với tiên nhân, cũng chính là tu sĩ. Phi thiên độn địa trong mắt bọn hắn chính là đại biểu cho tiên nhân.

Người có tài thậm chí có thể sống mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm.

Mà Liệt Dương tông chính là một môn phái tu hành gần Thanh Sơn thôn nhất.

Chưởng môn phái ấy là Liệt Dương Thượng Nhân, có lời đồn nói hắn đã sống hơn tám trăm năm, dùng lửa nấu sôi cả biển cả cũng chỉ là chuyện đơn giản đối với hắn. Các công tử nhà giàu trong các thành trì phụ cận khác có đánh nhau vỡ đầu cũng muốn được gia nhập môn phái này.

Nhưng yêu cầu thu nhận đệ tử của Liệt Dương tông rất cao, nhiều tiền đến mấy cũng chỉ có thể trở thành đệ tử hầu hạ người khác. Muốn tu hành công pháp thượng thừa phải có được căn cốt thích hợp, bằng không cả đời cũng chỉ làm việc nặng nhọc mà thôi. Tuy Vương Nhị Ngưu là người thường, nhưng hắn cũng biết tiên nhân không phải thứ mà người như bọn hắn có thể theo đuổi.

Nên khi hắn nghe nhi tử nhà mình nói những lời vừa rồi thì mới mắng một trận, để cho hắn đừng si tâm vọng tưởng, ngoan ngoãn đi chăn bò đi...

Sau này mà có tài thì thi lấy công danh, làm rạng danh nhà cửa. Nếu không thì bán bò đi rồi cưới một nàng dâu về nối dõi tông đường.

Nhưng Vương Nhị Ngưu không ngờ nhi tử của mình may mắn như vậy, lại có được tiên duyên trong truyền thuyết.

"Chuyện này... Chuyện này là thật sao?”

Hắn kích động đến nỗi suýt thì quên trong nhà còn có một vị khách là Cố Trường Ca. Hắn run rẩy không nói nên lời.

Đối với người bình thường mà nói, tiên nhân có ý nghĩa gì? Có thể phi thiên độn địa? Vinh hoa phú quý? Sống lâu trăm tuổi? Đó đều là những nhân vật trong tưởng tượng mà bọn hắn không bao giờ có thể tiếp xúc.

Nhưng hiện tại hắn lại bất ngờ biết được, nhi tử của mình có khả năng trở thành tiên nhân giống như vậy? Có thể tưởng tượng phu thê hai người kích động và bất ngờ ra sao.

Vương Tiểu Ngưu còn nhỏ, nhưng hắn biết điều này có nghĩa là gì.

Hắn ngước mặt lên nói với giọng điệu vô cùng tự hào:

"Đương nhiên là thật, sao ta dám lừa phụ thân chứ. Chính mắt ta đã nhìn thấy lão đạo kia điều khiển phi kiếm hạ xuống từ trên không...”

"Tốt quá, tốt quá...”

Vương Nhị Ngưu vô cùng xúc động, bàn tay thô ráp liên tục vuốt ve mảnh ngọc như đang vuốt ve một món đồ quý.

Bỗng nhiên, hắn ý thức được cái gì, vội vàng quay đầu lại nhìn Cố Trường Ca vẫn im lặng khẩy khẩy mấy món ăn trên bàn.

"Tiểu Ngưu, mau cất miếng ngọc này đi, tuyệt đối không được cho ai biết."

Hắn vội vàng dặn dò, nhưng không phải hắn đề phòng với Cố Trường Ca mình vừa đưa về nhà.

Chỉ là hắn sống thật thà quen rồi, bỗng nhiên nhìn thấy tiên duyên nên lo sợ, giống như kẻ nghèo khó đột nhiên nhặt được món đồ quý có giá trị liên thành

Hơn nữa, miếng ngọc này chắc chắn không đơn giản.

Nếu đánh mất nó, nhỡ mà vị thượng tiên kia trách tội, chẳng phải là mất đi tiên duyên sao? Với cả nhỡ miếng ngọc bội này là thử thách của vị thượng tiên kia dành cho nhi tử nhà mình thì sao?

Hết chương 2352.
Bạn cần đăng nhập để bình luận