Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1482: Tất cả đều không thể rời khỏi đây

Chương 1482: Tất cả đều không thể rời khỏi đây

So với vẻ trấn định của Ngưu Điền thì An Hi lại giật mình, sắc mặt cũng không còn tự nhiên như trước nữa.

Đương nhiên nàng có thể nghe được lời của Cố Trường Ca.

Nếu người bình thường nói thế thì chắc nàng đã nổi đoá lên từ lâu, nhưng đây là do chính miệng Cố Trường Ca nói, cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám như thế.

Nàng dám chơi tâm cơ thủ đoạn trước mặt Cố Tiên Nhi là vì nàng nghĩ Cố Trường Ca không có trong Côn Ô Thành, Cố Tiên Nhi lại luôn độc lai độc vãng, bên cạnh không có bất kỳ cường giả của Cố Gia nào đi theo.

Có thể nói là một quả hồng mềm dễ bóp.

Nhưng nàng vẫn cố gắng trấn định, nở một nụ cười vô cùng tự nhiên, sau đó chắp tay chào Cố Trường Ca, "An Hi bái kiến Trường Ca thiếu chủ."

Rất nhiều tộc nhân bộ lạc sau lưng An Hi cũng bắt đầu chào Cố Trường Ca, thái độ vô cùng e ngại.

Sau khi trải qua trận chiến Bát Hoang thập vực thì danh tiếng cùng uy thế của Cố Trường Ca tại thượng giới đã đạt tới một độ cao vô cùng kinh khủng.

Cho dù là kẻ thành đạo khi đứng trước mặt hắn cũng phải hành sự vô cùng cẩn thận.

Đừng nói đến những người này.

"Bái kiến Trường Ca thiếu chủ."

Các tồn tại thế hệ trước cùng các giáo chủ đại giáo cùng nhau mở miệng, chắp tay chào hỏi Cố Trường Ca.

Đám người Lục Quan Vương, Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử thì hơi mất tự nhiên, nhưng đứng trước Cố Trường Ca nên bọn hắn vẫn không dám thất lễ.

Lúc này suy nghĩ của bọn hắn phức tạp vô cùng, Cố Trường Ca dù sao cũng là người cùng thế hệ với bọn hắn, nhưng bây giờ đến bóng lưng của Cố Trường Ca bọn hắn cũng không thể đuổi theo.

Chênh lệch quá lớn, có thể ví như lạch trời.

Chưởng quỹ của Đổ Thạch Phường thấy Doãn Mi sau lưng Cố Trường Ca thì muốn tiến lên chào hỏi.

Nhưng Doãn Mi lại ra hiệu cho hắn không cần đa lễ, hắn cười khổ một tiếng, hối hận về việc vì sao khi nãy bản thân không đứng lên chào.

Người nào cũng có thể thấy được đây là một cơ hội tốt để lấy lòng Cố Trường Ca.

Đối với cử động của An Hi thì Cố Trường Ca không quan tâm, chỉ đi lướt qua người nàng, hướng về phía Cố Tiên Nhi.

Việc này khiến thần sắc của An Hi hoie cứng lại, khó coi vô cùng, nhưng vẫn không dám bộc lộ ra.

Chỉ có thể duy trì dáng vẻ hành lễ, trông có vẻ hơi lúng túng.

Tất cả khi thấy một màn này đều có thần sắc khác nhau, rất nhiều giáo chủ bắt đầu thấy hứng thú hơn, dáng vẻ như muốn chuyện càng lớn càng tốt.

Vừa rồi An Hi sử dụng thủ đoạn trước mặt Cố Tiên Nhi trông thong dong vô cùng.

Mặc dù không vênh váo hung hăng, nhưng thái độ miệt thị thì khó mà che giấu.

Trong mắt An Hi thì Cố Tiên Nhi chỉ là một cô nương mà thôi.

Nếu nói về tâm cơ thủ đoạn thì sao có thể đánh đồng cùng nàng được.

"Cố Trường Ca, ngươi đến đây làm gì?"

Sau khi thấy Cố Trường Ca đến thì Cố Tiên Nhi hơi ngây người, lúc phản ứng lại thì không giấu được sự vui sướng.

Nhưng nàng cũng che giấu nó ngay lập tức, ngữ khí vẫn tuỳ ý như trước đây.

Nàng biết Cố Trường Ca đang ở Côn Ô Thành, nhưng trước đó nàng đã chắc rằng không có ai biết được tung tích của nàng, như bảo tiêu hoặc thị vệ.

Nhưng nàng không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ đích thân đi đến Đổ Thạch Phường.

Chẳng lẽ có người nào đó báo cho hắn tin tức nàng ở đây?

Việc này khiến nàng rất vui vẻ.

"Nếu ta không tới chỉ sợ đồ vật của người đã bị người khác đoạt đi rồi."

"Từ khi nào a miêu a cẩu cũng dám chơi thủ đoạn trước mặt ngươi thế, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt."

Cố Trường Ca nhìn nàng rồi nói.

Hắn có thể thấy được dù thần sắc của Cố Tiên Nhi không thay đổi quá nhiều, vẫn thanh lãnh không dính khói lửa trần gian như xưa.

Nhưng chắc chắn trong lòng nàng vẫn rất ức chế, thậm chí còn thấy uỷ khuất.

Nha đầu ngốc này không hiểu thủ đoạn hay tâm tư gì cả.

Động thủ thì nàng không dám, cuối cùng vẫn sẽ bị cướp đồ nhưng bản thân mình lại rơi vào thế đuối lý.

"Trước mặt nhiều người như thế thì nàng dám cướp đồ của ta sao?"

Nghe thế thì Cố Tiên Nhi nhịn không được mà phản bác lại.

Nàng bị Cố Trường Ca nói trúng tim đen, tuy trong lòng rất uỷ khuất nhưng ngoài miệng lại không chịu nhận.

Có Cố Trường Ca ở kế nàng có một loại cảm giác yên ổn khó diễn tả bằng lời.

"Biết, chắc chắn nàng không dám, nếu nàng dám thì tất cả bọn hắn đều không thể rời khỏi nơi này rồi."

"Thế nên ngươi đừng uỷ khuất nữa."

Nhìn dáng vẻ uỷ khuất này của nàng bỗng Cố Trường Ca trùng xuống, nhưng sau đó lại nở nụ cười rồi xoa đầu nàng.

"Ta không uỷ khuất, ngươi đừng nói bậy."

"Hơn nữa đừng chiếm tiện nghi của ta."

Dưới mắt của tất cả mọi người, sắc mặt của Cố Tiên Nhi hơi choáng, trừng Cố Trường Ca một cái rồi vội vàng đẩy cánh tay của hắn ra với vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Cố Trường Ca nở nụ cười nhẹ, "Nha đầu nhà ngươi, khi về ta thu thập ngươi sau."

Cố Tiên Nhi thì không sợ hãi tý nào, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đương nhiên là không để trong lòng.

Có cơ hội nàng sẽ chạy trốn ngay lập tức, Cố Trường Ca muốn khi dễ nàng? Nằm mơ giữa ban ngày đi.

Thấy một màn như thế thì tất cả mọi người chỉ cảm thấy sau gáy mình như có một tia hàn khí.

Nhất là đám người bộ lạc, tất cả đều rùng mình một cái, bị lời của Cố Trường Ca doạ sợ.

Không thể rời khỏi đây?

Chẳng lẽ hắn định giết hết tất cả người ở đây sao?

Sắc mặt An Hi cũng thay đổi, cảm giác một cỗ hàn ý đánh tới, khiến thần hồn nàng cũng vì đó mà run rẩy.

Nàng vội vàng nở nụ cười, giải thích, "Trường Ca thiếu chủ lo quá rồi, sao ta có thể đoạt đồ vật của Tiên Nhi cô nương được, chẳng qua là ta muốn giúp nàng phiên dịch chữ viết ở trên đó mà thôi."

"Dù sao đây là đồ vật mà tiên tổ tộc ta để lại, trừ nhất tộc chúng ta ra thì rất ít tộc đàn có thể hiểu được."

"Hơn nữa khi nãy may mà có chúng ta xuất thủ, không thì thứ này đã trốn mất rồi."

Nàng nói thế ý muốn cho mọi người cùng Cố Trường Ca biết nàng chỉ muốn giúp Cố Tiên Nhi thôi, không có ý định gì khác.

Hơn nữa nếu không có nàng thì tờ giấy này đã đào tẩu đi rồi.

Về tình về lý thì nàng đều không làm sai.

Đây cũng là cái thông minh của An Hi, cho dù Cố Trường Ca có cường thế đến đâu đi nữa thì hắn có thể động thủ với nàng một cách vô duyên vô cớ sao?

Hết chương 1482.
Bạn cần đăng nhập để bình luận