Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1698: Vậy mà thực sự dám ra tay với ta?

Chương 1698: Vậy mà thực sự dám ra tay với ta?

“Thiên lôi vậy mà lại né tránh hắn…”

Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều chú ý thấy một màn này, sự cảnh giác trong lòng cũng càng sâu hơn.

Nhìn từ rất nhiều phong cách hành sự của Cố Trường Ca, hắn tuyệt đối không phải hạng người lương thiện gì. Nếu như lát nữa mấy người phát sinh xung đột, hắn cũng không tin Cố Trường Ca không sẽ hạ sát thủ.

Phải biết rằng trong suốt quá trình Cố Trường Ca đi tới con đường này, có không biết bao nhiêu Kẻ thành đạo chết thảm trong tay hắn.

“Tình hình không ổn lắm.”

Ánh mắt lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều chớp động, hắn bắt đầu suy nghĩ đường lui. Có lẽ biện pháp duy nhất chính là tất cả mọi người tại đây liên hợp lại để chống chọi với Cố Trường Ca.

Nếu cứ như vậy mà từ bỏ một nơi rất có khả năng ẩn tàng thế giới bản nguyên này thì hắn thật sự rất không cam tâm.

Ngay lập tức, thần niệm của hắn phun trào, truyền âm cáo tri cho các Kẻ thành đạo ở đây, để cho bọn hắn cẩn thận đề phòng Cố Trường Ca.

“Hắn sẽ không to gan đến mức động thủ với tất cả chúng ta đâu nhỉ?”

Nghe thấy lời này, mấy Kẻ thành đạo đều chấn kinh, có chút không dám tin.

Dù sao thì phía sau bọn hắn cũng là vô thượng đại giáo, bất hủ đạo thống đại biểu cho một phương. Nếu như Cố Trường Ca tuỳ tiện ra tay với bọn hắn, vậy cũng không khác gì so với tuyên chiến với thế lực sau lưng bọn hắn.

Mặc dù bọn hắn cũng không phải đối thủ của Cố Trường Ca nhưng đào mệnh thì tuyệt đối là dư xài, trừ khi Cố Trường Ca nắm chắc việc chôn vùi tất cả bọn hắn ở tại nơi này.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, Cố Trường Ca đi đến vị trí như hiện tại, tuyệt đối không phải một người nhân từ nương tay. Những thế lực có gan cản đường hắn đều đã bị huỷ diệt.”

Một Kẻ thành đạo của Thiên Hoàng Sơn nói nhỏ, có cùng suy nghĩ với lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều.

“Chẳng lẽ chư vị tiền bối ở đây để chờ đợi sao?”

Mà trong lúc nỗi lòng của đám người thành đạo ngổn ngang phức tạp thì bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, Cố Trường Ca nhanh chóng tiếp cận, xuất hiện ngay phía sau bọn hắn.

Đám người nghe được giọng nói này, con ngươi không khỏi co rụt lại, cảm thấy có chút hãi nhiên. Với thực lực của bọn hắn, vậy mà lại không thấy rõ Cố Trường Ca đến được nơi đây như thế nào.

Chẳng lẽ quy tắc thiên địa của nơi này lại không hề có chút tác dụng nào với Cố Trường Ca?

“Sao tự dưng Trường Ca thiếu chủ lại đến đây?”

Một Kẻ thành đạo hỏi với sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Hắn đứng rất gần với Cố Trường Ca, không biết vì sao luôn có loại cảm giác lạnh toát cả sống lưng, tay chân phát run.

“Nghe nói ở đây ẩn chứa thế giới bản nguyên cho nên ta tới xem xem sao. Ta nghĩ mục đích của chư vị hẳn là cũng giống ta đúng chứ?”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, thần sắc lộ vẻ tuỳ ý.

“Không ngờ là Trường Ca thiếu chủ vậy mà cũng cảm thấy có hứng thú với thứ này.”

Kẻ thành đạo của Thần Linh Sơn cười khan một tiếng, che giấu sự bất an và cảnh giác trong lòng.

Những người khác cũng trầm mặc, không nghĩ tới ngay cả mục đích mà Cố Trường Ca cũng không hề che giấu, thay vào đó lại nói thẳng ra rằng đến đây vì thế giới bản nguyên.

“Đây chính là tiểu thế giới được Thiên Đạo dựng dục ra sau khi hoá đạo, quả thật là rất có khả năng cất giấu tung tích của thế giới bản nguyên…” Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều nhẹ giọng lắc đầu nói, làm như không thấy mục đích của Cố Trường Ca.

“Đã như vậy, đến lúc tìm được thế giới bản nguyên thì chia đều làm sao?”

“Không biết ý của Trường Ca thiếu chủ thế nào?”

Mấy Kẻ thành đạo nghe vậy thì trong lòng khẽ động, nghĩ tới một biện pháp giải quyết. Tất nhiên nếu như Cố Trường Ca định chìa tay chặn ngang, vậy thì bọn hắn cũng chỉ có thể nhường ra một phần thế giới bản nguyên, phần còn lại sẽ chia đều cho đám người.

“Chia đều?”

Cố Trường Ca nghe vậy thì dường như có hơi kinh ngạc, trên dung nhan tuấn tú hiện lên một nụ cười. Hắn lắc đầu nói: “Có phải các người có hiểu lầm gì đó đối với thực lực của bản thân không?”

“Cái gì?”

Lời vừa rơi xuống, thần tình trên mặt mấy Kẻ thành đạo vừa mới đưa ra đề nghị cứng đờ, có chút mơ hồ khó coi. Bọn hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ từ chối dứt khoát làm nhục người khác như thế.

Những Kẻ thành đạo còn lại cũng lập tức nhíu mày, sự cảnh giác trong lòng dâng lên đến cực hạn.

“Chia đều cùng ta, các ngươi xứng sao?” Cố Trường Ca vẫn cười nhạt một tiếng.

“Trường Ca thiếu chủ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi định độc chiếm thế giới bản nguyên ở nơi này?”

Đã đến nước này rồi thì sắc mặt của đám thành đạo cũng lạnh xuống.

“Xem ra các ngươi cũng không ngu xuẩn lắm.”

Cố Trường Ca tuỳ ý nói, ánh mắt chậm rãi đảo qua mấy tôn thành đạo ở trước mặt.

Ngoại trừ lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều có thực lực khá mạnh ra thì những người khác nhiều lắm là chỉ đạt đến cấp Kẻ thành đạo sơ kỳ.

Đối với hắn mà nói là không đáng lo ngại.

“Hắn đã động sát tâm, chúng ta không thể khoanh tay chịu chết.”

Sắc mặt của lão Hoàng tổ kịch biến, hắn phát giác ra điều không thích hợp trước tiên, bèn gầm thét một tiếng, cường ngạnh chống chọi với lôi hải ở nơi này ra tay nhắm về phía Cố Trường Ca.

Đầu hắn đội tử kim quan uy vũ bá khí, Tử Kim thần kiếm xuất thế chém ra kiếm mang đầy trời, thần tắc như liên phá diệt lôi hải, âm thanh sắc bén vang vọng.

Ầm!

Những người khác cũng không hề do dự chút nào, lần lượt bày ra thủ đoạn kinh khủng ở cấp độ Kẻ thành đạo. Quang vũ vô tận trút xuống nơi này, rực rỡ mà chói mắt, giống như toàn bộ thiên địa đều bị lật lên.

Bọn hắn tuyệt đối không dám sơ suất bởi vì người trước mặt là Cố Trường Ca. Trận chiến ở Bát Hoang thập vực trước kia, số lượng Kẻ thành đạo chết trong tay hắn cũng không ít.

Đến bây giờ, thực lực của Cố Trường Ca lại càng sâu không lường được, khó có thể tưởng tượng nổi.

“Vậy mà thật sự dám ra tay với ta.”

Sắc mặt Cố Trường Ca vẫn không chút thay đổi, quanh thân hắn tràn ngập hỗn độn quang ngũ sắc đậm đặc, có chấn động kinh khủng đan xen.

Hắn giơ Trảm Tiên Hồ Lô lên, bên trong có một đạo xích quang thoáng hiện tựa như tiên kiếm ra khỏi vỏ, hư ảnh nhanh như chớp xuyên qua hư không hướng về phía đám người.

Kèm theo một tiếng phụt, huyết dịch vọt đầy trời, một cái đầu người đột ngột rơi xuống, con mắt vẫn còn ẩn chứa nỗi sợ hãi, tuyệt vọng cùng với khó có thể tin nổi gắt gao trừng lớn.

“Không hay rồi, đó là cái hồ lô trước đây có thể tùy tiện chém giết Kẻ thành đạo.”

Có người sợ hãi, nhận ra hung khí đánh giết vô số Kẻ thành đạo mang hào quang rực rỡ trong trận chiến Bát Hoang thập vực khi xưa.

Những người khác vội vàng lùi về phía sau né tránh, không dám tiến lên nghênh đón. Bọn hắn biết hồ lô này kinh khủng như thế nào, có thể nói khó mà phòng bị kiếm khí chém ra từ trong đó, bởi vì chỉ trong nháy mắt là đã có thể chém giết thần hồn.

Sau khi Cố Trường Ca lấy Trảm Tiên Hồ Lô ra, trong tay hiện lên từng trận ô quang, Bát Hoang Ma Kích quét ngang mà ra. Toàn bộ những quy tắc trật tự ở phía trước nổ tung nát bấy thành bột mịn.



Hết chương 1698.
Bạn cần đăng nhập để bình luận