Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1473: Ta bị chật chân

Chương 1473: Ta bị chật chân

"Ta đến đây là để báo ngươi biết một tin, về sau ta khó mà lui tới cùng người được nữa."

"Ca ca ta đã chú ý đến ngươi rồi."

Cơ Sơ Nguyệt nói một cách hảo tâm.

Giang Thần sững sờ, thấy Cơ Sơ Nguyệt không giống như đang đùa giỡn thì bắt đầu nghiêm túc, hỏi lại, "Chuyện xảy ra khi nào?"

Hắn hơi hoài nghi hảo ý của Cơ Sơ Nguyệt, nhưng vì sao Cơ Nghiêu Tinh lại chú ý đến hắn?

"Ta cũng không rõ, chỉ biết rằng sau khi Cố Trường Ca bái phỏng Cơ Gia thì ca ca ta cảnh báo với ta một tý." Cơ Sơ Nguyệt lắc đầu rồi nói.

Nàng có giao tình không nhỏ với Giang Thần, không muốn Giang Thần mất mạng vì chuyện như thế này.

"Ta hiểu rồi, về sau ta sẽ cẩn thận hơn." Giang Thần gật đầu, trong lòng cũng dần thận trọng hơn.

Cơ Nghiêu Tinh không chính trực như người bên ngoài thấy.

Hắn cũng đã nghe nói việc Cố Trường Ca đang nghĩ cách để giúp Cơ Gia cứu viện tiên tổ ra ngoài.

Cho nên khi Cố Trường Ca muốn tìm hiểu tin tức về hắn thì Cơ Nghiêu Tinh chắc chắn sẽ bẩm báo cho hắn.

"Ra thế, có vẻ ta đã hơi khinh xuất, nguy hiểm thật."

Giang Thần chau mày, ban đầu hắn đã nghĩ thuật thay hình đổi dạng của mình đã là thiên y vô phùng.

Nhưng không ngờ Cơ Nghiêu Tinh lại biết được tung tích hắn từ sớm.

Sau khi cáo tri việc này cho Giang Thần thì Cơ Sơ Nguyệt liền rời khỏi đây một cách lặng lẽ.

"Vị tiểu công chúa này của Cơ Gia có vẻ khá quan tâm đến Giang thí chủ, lại còn chủ động thông tri chuyện này cho ngươi."

Sau khi Cơ Sơ Nguyệt đi thì Phổ Độ hoà thượng cũng bước từ một nơi khác ra, cười khẽ.

Giang Thần nhìn hắn một cách tức giận, "Thân phận của ta bại lộ đối với ngươi không phải là một chuyện tốt lành gì đâu."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, rời khỏi Côn Ô Thành sao?"

Phổ Độ hoà thượng lắc đầu, chấp tay trước ngực, "Lúc này Cơ Gia dự định đánh vào Côn Sơn, Thần Thạch đại hội hùng vĩ như thế, trăm vạn năm khó gặp, Giang thí chủ chịu từ bỏ tất cả để rời đi?"

Giang Thần cười khổ, "Đương nhiên là ta không cam tâm."

Hơn nữa hắn còn lý do khác chưa nói ra.

Hắn còn chưa nhắc nhở Tiêu Nhược Âm đề phòng Cố Trường Ca, rời đi như thế sao có thể yên tâm được?

Nếu muốn ly khai thì phải tìm cách để bắt Tiêu Nhược Âm đi chung.

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền vào.

"Lúc này còn có ai bái phỏng nữa?"

Phổ Độ hoà thượng nhìn ra cửa chằm chằm với vẻ mặt hứng thú, nơi này đã bị hắn bố trí trận pháp, đề phòng cao thủ nhìn trộm.

"Những thế lực này lúc nào cũng thế, liên miên không dứt..."

"Ta đã nói rõ ta không hứng thú với lời mời chào của các ngươi."

Giang Thần nhíu mày, rất bất mãn, hắn vô tình xem đây là một trong các đạo thống thế lực đang muốn mời chào hắn.

"Vị công tử ở Đổ Thạch Phường kia có ở đây không?"

Nhưng khi Giang Thần định làm ngơ bọn hắn thì bỗng có một giọng nói quen thuộc truyền vào?

Toàn thân hắn chấn động, đứng thẳng từ băng ghế đá lên, vô cùng kinh hỉ.

"Nhược Âm.... Đây là giọng của nàng."

"Chẳng lẽ người ở ngoài kia là nàng?"

Giang Thần tiến ra mở cửa mà không dần do dự.

Thấy thế Phổ Độ hoà thượng cũng rời đi một cách thức thời, không muốn quấy rầy.

Hắn thấy được, quan hệ giữa Tiêu Nhược Âm và Giang Thần trước đó không hề đơn giản.

Nếu Tiêu Nhược Âm đã tìm đến cửa thì sau đó sẽ là tiết mục của cả hai, hắn là một ngoại nhân, không nên tham dự.

Ở ngoài, Tiêu Nhược Âm mặc bộ bạch y, tóc mượt như suối, bóng đến độ có thể phản chiếu lại, khiến cho nàng nhìn vô cùng thanh lãnh xuất trần, khí tức không dính khói lửa nhân gian.

Sau lưng còn có vài vị đồng môn mà Giang Thần đã thấy tại Đổ Thạch Phường.

"Vị cô nương này....Tìm ta có chuyện gì?"

Giang Thần kìm cơn kích động của mình lại, chỉ nở nụ cười rồi hỏi.

Ở đây vẫn còn có ngoại nhân, hắn không muốn hiển lộ dung mạo thật sự của mình và giải thích hết cho Tiêu Nhược Âm tại đây.

Nhưng hôm nay Tiêu Nhược Âm lại chủ động tìm hắn, đây là một cơ hội tốt.

"Lần này ta kiếm công tử thật ra là muốn nói đôi lời."

Tiêu Nhược Âm không người nam tử thần bí này vậy mà lại chịu tiếp kiến nàng.

Nàng cúng nở một nụ cười khách khí, vừa định giới thiệu lai lịch của nàng.

"A, thì ra là có chuyện."

"Nếu cô nương không chê thì vào đây nói chuyện một tý."

Giang Thần cười khẽ, làm ra động tác xin mời.

Tiêu Nhược Âm cũng không lo lắng Giang Thần có thái độ gì.

Tại trong Côn Ô Thành bây giờ cường giả ở khắp mọi nơi, dù nơi đâu có động tĩnh hơi lớn một tý thì đã thu hút rất nhiều cường giả tiến đến.

Sau đó đám người Tiêu Nhược Âm đi theo Giang Thần vào trong.

Trên bàn đá vẫn còn một ly trà uống dở, rõ ràng là đã có người đến đây trước.

Tiêu Nhược Âm chỉ liếc mắt qua chứ không hỏi gì.

"Vừa rồi có một vài người của các thế lực đạo thống tìm ta, nói một vài chuyện."

Giang Thần thấy thế thì giải thích.

Kể từ lần ly biệt trên Cổ Chiến Thuyền tại Tiên Tổ đại lục thì đây là lần đầu tiên hắn đứng gần Tiêu Nhược Âm như thế.

Nhưng sau đó lông mày Giang Thần bắt đầu nhíu lại, hắn phát hiện tư thế đi đứng của Tiêu Nhược Âm có chút kỳ quái.

"Cơ thể của cô nương không thoải mái ở đâu sao?" Hắn hỏi một cách lo lắng.

"Tối hôm qua tu hành, bất cẩn nên trật chân."

Sắc mặt của Tiêu Nhược Âm hơi mất tự nhiên, nàng đành biên một lý do ra để đối phó.

"Trật chân sao? Có nghiêm trọng lắm không?"

Giang Thần cũng không suy nghĩ nhiều, chẳng qua cảm thấy do Tiêu Nhược Âm bất cẩn, thân là tu sĩ lại còn có thể để bản thân trật chân?

Mặc dù nghe hơi khó tin nhưng có nhiều loại phương thức tu hành khá là khác biệt, nếu tu luyện lâu thì có thể dẫn đến tình trạng này, ngồi xếp bằng trong thời gian dài, khí huyết không lưu thông đều, tích tụ tại cổ chân.

Nếu lúc này đứng lên không cẩn thận thì có thể bị trật chân.

Hết chương 1473.
Bạn cần đăng nhập để bình luận