Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1204: Ngươi là ai?

Chương 1204: Ngươi là ai?

Ầm!

Trận văn tiêu tán, tình thế thay đổi, mới vừa rồi đám người còn rất nhiều phần thắng, lại nhao nhao sụp đổ ho ra máu, nổ tung tại chỗ, ngay cả một Đế khí, cũng bị Hồng Y nữ ma một chưởng vỗ nát, nổ tung giữa trời, vô cùng chói lóa.

“Chạy mau, bây giờ nữ ma đầu đã thoát, ở lại chỗ này chỉ chịu chết.”

Nhìn một màn kia, càng nhiều người chọn chạy ra ngoài Thần Thành, không dám dừng lại, sợ lúc sau sẽ bị Hồng Y nữ ma giết chết.

Nàng đã dùng thực lực mạnh hơn cả Đế cảnh, chứng minh với mọi người rằng nàng rất đáng sợ, đây đã không phải hợp sức là có thể tiêu diệt.

Đừng nói là tâm trận bên kia xảy ra vấn đề, muốn đối phó nàng lại càng khó khăn, dường như không có cơ hội nào.

Rất nhiều cường giả biết đạo lý đó, mặc dù không cam lòng, nhưng lại không có cách.

Tính toán rất nhiều, nhưng kết quả lại đổ xuống sông xuống biển sao?

Nhưng người có thể chạy trốn là số ít, giờ phút này, trong con ngươi Hồng Y nữ ma là sự hung tợn, dường như chỉ cần là vật còn sống trước mắt, đều bị nàng đập chết, ngay cả không gian cũng ngưng đọng, cả thế giới tựa như đang dừng lại vậy.

Đây là thủ đoạn kinh khủng, lúc ống tay áo quét qua, trời đất trở nên ảm đạm, tất cả mọi người đều nổ tung.

Nơi đó có máu tươi nồng đậm, rất khó nhìn thấy người sống, là hài cốt, hoặc mảnh vụn của binh khí.

Mà nàng tắm máu tươi, đi tới tâm trận.

Một đám lão quái vật đang khôi phục thay đổi sắc mặt, cảm nhận được sợ hãi và rung động.

Hồng Y nữ ma quá mạnh mẽ, thượng giới hôm nay, sợ rằng chỉ có những cổ lão đang tự hồi phục mới có thể chống lại nàng.

Nhưng một phút sau, ở trước mặt mọi người, bỗng nhiên Hồng Y nữ ma lảo đảo một cái, rất nhiều máu tươi dính ở trên người, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.

Nhìn như vậy, càng lộ ra quần áo màu đỏ đang bị nhuộm đỏ, giống như ngâm từ máu thịt mà thành.

Vốn là trên mặt trắng như tuyết, lại không có huyết sắc, mất đi nét rực rỡ.

Tuy nhiên cũng chỉ như vậy mà thôi, dường như nàng không biết đau đớn, không biết mệt mỏi.

“Cái này.”

“Nàng ta đã là đèn cạn dầu.”

“Xem ra trận chiến vừa nãy đã tiêu hao tất cả năng lượng của nàng ta, bây giờ nàng ta không còn sức uy hiếp đối với chúng ta.”

Một màn đấy, làm cho một đám lão quái vật và các tăng nhân Phật Sơn vốn định chạy trốn, đồng loạt sửng sốt.

“A Di Đà Phật, nữ thí chủ ngươi làm nhiều việc ác, có tưởng tượng sẽ có một ngày như vậy không?"

"Hôm nay, bần tăng sẽ độ trì cho ngươi, để ngươi quy y về thế giới cực lạc vĩnh hằng.”

Mấy vị cổ tăng Phật Sơn, dừng lại bước chân định chạy trốn, khôi phục vẻ mặt thương dân trách trời, nhìn Thiền Hồng Y cách bọn hắn rất gần.

Dứt lời, bọn hắn tiếp tục ngồi xếp bằng, vì để đề phòng, vẫn rót pháp lực vào trong tâm trận, định mượn điều đó, trấn sát Hồng Y nữ ma.

“Rất nhiều đạo huynh cùng tham gia, đã như vậy chúng ta nên nói đến lợi ích trước, sau khi giết được nàng ta, chúng ta phân chia thi thể của nữ ma đầu kia như thế nào? Dù sao lão phu cũng muốn một khối.”

“Điều ấy tất nhiên là không có vấn đề.”

“Nếu có thể biết rõ bí mật của nàng ta, cũng không uổng công lão phu tốn rất nhiều sức lực, tới đây săn giết nàng ta."

Mấy lão quái vật thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên, rót pháp lực vào trong tâm trận.

Tuy rằng tiêu hao rất khủng khiếp, nhưng đã đến bước này, bọn hắn đã không quan tâm về việc căn nguyên bị tổn thương.

Hồng Y nữ ma đứng trước mặt bọn họ, trên tóc đen dính máu tươi, nghe được những lời này, ngay cả ánh mắt cũng không thay đổi.

Nàng nghe hiểu những lời đó, nhưng nàng không thèm để ý, cũng không cần để ý.

Hiện tại, nàng nhìn Cố Trường Ca bên trong tâm trận, đây là lần đầu tiên hai người đứng gần nhau như vậy sau lần kia ở Táng Ma Uyên.

Nhưng, trên mặt của Thiền Hồng Y, lệ khí, sát khí, hận ý, sát ý lần lượt cuồn cuộn nổi lên, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi run rẩy, nàng lạnh lùng không nói gì, trên người dần dần dâng lên khí tức vô biên.

Cố Trường Ca cũng cẩn thận quan sát nàng, từ mi mắt, ngũ quan, thân hình, quần áo, không có bỏ qua điểm nào.

Không thể không nói nàng rất đẹp, cho dù ở thời điểm như vậy, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan xinh xắn không tìm thấy tì vết.

Nhưng mà ánh mắt kia lạnh lùng vô tình, làm cho người khác cảm thấy có biển máu vô biên, muốn bao phủ tới sau lưng nàng.

“Trường Ca thiếu chủ, chúng ta bên này đã không kiên trì nổi, ngươi nhanh một chút, Hồng Y nữ ma đã sắp đến gần, không thể chống lại.”

“Bây giờ còn thiếu một cơ hội."

Lúc này, thấy Cố Trường Ca không còn rót pháp lực vào bên trong tâm trận làm một lão quái vật không khỏi có chút nóng nảy, hô to.

Nhưng Cố Trường Ca không để ý tới hắn, nhìn Thiền Hồng Y, khẽ lắc đầu nói: “Đã trôi qua nhiều năm như vậy mà ngươi đúng là không thay đổi một chút gì."

“Quá mức ngu ngốc.”

“Nếu định tìm ta báo thù, vậy chắc ngươi có niềm tin để ra tay lần nữa, lỗ mãng tìm tới như vậy, muốn ta giết ngươi sao?”

Hắn hời hợt nói, không có bất kỳ gợn sóng, giống như thuận miệng dạy dỗ hậu bối vậy.

Mà nghe nói như thế, một đám lão quái vật và cổ tăng Phật Sơn ở tâm trận, đều sửng sốt, không rõ câu kia có ý gì.

Cố Trường Ca đang nói chuyện với nữ ma đầu trước mắt sao?

Sau khi phản ứng kịp với câu nói này, sắc mặt bọn hắn thay đổi, khó có thể tin được, sinh ra ý nghĩ kinh khủng.

“Ngươi.”

Lão quái vật vừa mới lên tiếng, không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Cố Trường Ca, giọng nói phát run: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi... Ngươi biết Hồng Y nữ ma sao?"

Nhưng đi đôi với tiếng xuy một cái, đột nhiên có trường mâu màu đen xuyên qua mi tâm của hắn, ầm một tiếng đánh nát xương sọ, bao gồm thần hồn ở bên trong, đều bị chôn vùi ngay tức khắc.

“Chủ thượng.”

A Đại nhanh chóng ra tay, rất lạnh lùng, tu vi Chuẩn Đế cảnh bộc phát, vô cùng hùng dũng, làm xong những việc kia, hắn cung kính đứng ở sau lưng Cố Trường Ca, liếc nhìn những người còn lại đang hoảng sợ đến cực hạn.

Hết chương 1204.
Bạn cần đăng nhập để bình luận