Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3661. Mời vào



Chương 3661. Mời vào




Trong Thương Mang mênh mông, tồn tại nắm giữ quyền hành đều không thể địch nổi, có thủ đoạn đáng sợ vô cùng. Bọn họ đứng trên Chân Lộ Lĩnh Vực, quan sát hàng tỷ sinh linh bên dưới. Từ xưa đến nay, nhân vật có thể sánh vai với bọn họ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bất luận một nhân vật Chân Lộ Lĩnh Vực nào cũng có thể tùy tiện hủy diệt một phương chân giới chỉ bằng một chưởng. Trong mắt bọn họ, tân sinh chân giới hay là cổ lão chân giới, chí cường chân giới cũng chẳng có gì khác nhau.
Bọn họ đều đứng trên đỉnh cao của Đạo cảnh. Một ý niệm trong đầu cũng đủ tung hoành vô số thời không vĩ độ, có thể tùy ý rút ra năng lượng trong thiên địa. Bất luận sinh mệnh, cá thể nào trong Thương Mang, cảnh giới ra sao, trong mắt bọn họ chẳng có bí mật nào có thể che giấu.
Chỗ sâu nhất của Cổ Tàng Văn Minh là một mặt trăng rộng lớn và vô tận, ánh sáng rực rỡ và mềm mại, dường như đang dưng dục sinh mệnh vô tận.
Đây là bản thể mặt trăng duy nhất trong toàn bộ chư thế Thương Mang. Mặt trăng được chiếu rọi trên tất cả thế giới đều từ nơi này mà ra.
Bên dưới mặt trăng, một thần thụ che trời đang run rẩy, cành lá thô to. Mỗi một chiếc lá rủ xuống đều có thể nhìn thấy hạt thế giới và vật chất hỗn độn.
Cùng với tiếng gió có tiếng va chạm của thế giới. Những hạt thế giới giống như bồ công anh bị gió thổi bay, không ngừng trôi nổi và rơi xuống các nơi trong vũ trụ Thương Mang, sau đó cắm rễ trong hỗn độn loạn lưu, bắt đầu diễn sinh ra thế giới mới trong năm tháng dài đằng đẵng.
Đây cũng là kỷ nguyên cổ thụ. Chỗ sâu nhất của cổ thụ là nơi Kỷ Thiền nhất tộc sinh tồn.
Chung quanh mặt trăng còn có sao trời cổ lão. Mỗi một sao trời có thể so sánh với một phương chân giới, vờn quanh quần tinh là nơi sinh sống của hàng tỷ sinh linh. Bên ngoài tiểu thế giới liên thông với đại thế giới, giống như bong bóng nối tiếp nhau, chồng lên nhau, vô cùng ảo diệu.
Chung quanh kỷ nguyên cổ thụ có một hải dương màu bạc vô biên vô tận, lúc nào cũng gợn sóng. Từng điểm sáng màu bạc từ các vĩ độ thời không khác nhau rơi xuống. Đây là nơi hội tụ của sinh linh, là chỗ ở của vong linh, đồng thời cũng là vùng đất luân hồi nơi chân hồn chúng sinh sau khi chết ngủ say.
Luân Hồi Hải vô cùng vô tận, vô biên vô hạn. Một gợn sóng còn muốn lớn hơn vũ trụ bình thường. Đây là một nơi thần bí nhất trong Thương Mang.
Đồng thời, nó còn dính đến áo nghĩa quy tắc chí cao nào đó. Cho dù tồn tại Đạo cảnh ở đây cũng sẽ phải chịu trói buộc áp chế, ngay cả bay lên cũng không làm được.
Bốn phía Luân Hồi Hải là một vùng thổ địa nhìn không thấy giới hạn, mênh mông không có điểm cuối, nhưng ngày nào cũng có rất nhiều sinh linh dựa theo bản năng tiếp dẫn hồn quang phiêu tán đến Luân Hồi Hải, lặp đi lặp lại, chờ đợi một ngày có người nào đó đến nhận chức thay mình.
Lúc này, trên không Luân Hồi Hải, thời không mơ hồ, một vệt nứt xuất hiện. Đám người Thế Chủ, Vận Chủ hiện ra.
Luân Hồi Hải vốn đang bình tĩnh không ngừng nổi lên gợn sóng. Sau đó có phong bạo đáng sợ xuất hiện. Vô số hồn quang theo bản năng nguyên thủy dưới sự dẫn dắt của khí tức không ngừng lay động như muốn vỡ vụn.
Nhưng khi Thế Chủ giơ quyền trượng trong tay nhẹ nhàng điểm một cái, phong bạo nơi này lập tức dừng lại. Mặt biển bên dưới xuất hiện một thông đạo đen nhánh giống như thông xuống vòng xoáy vô tận dưới lòng đất.
Mọi người cất bước, rất nhanh biến mất bên trong.
Bờ Luân Hồi Hải, trên một tảng đá ngầm cô quạnh, băng lãnh, một nữ tử áo xanh gương mặt tái nhợt cố gắng bình tĩnh lại sau khi bị hỗn loạn bởi động tĩnh phong bạo vừa rồi. Nàng nhìn thẳng vào chỗ sâu của Luân Hồi Hải.
Nàng rất xinh đẹp, lại dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh như suối ngọc ôn nhuận, lại như mặt trăng sáng không tì vết.
Bên cạnh nàng có một thiếu nữ tóc bạc, ngũ quan tinh xảo, con ngươi như lưu ly. Nhưng bất luận là nàng hay là thiếu nữ tóc bạc, cổ chân đều bị một loại xiềng xích đặc biệt khóa lại. Máu thịt be bét xung quanh, không cách nào khép lại.
“Chủ nhân, chúng ta còn bị phạt bao lâu nữa?” Thiếu nữ tóc bạc nhìn nữ tử áo xanh bên cạnh.
“Ta cũng không biết nữa.” Nữ tử áo xanh lắc đầu, đưa tay nhẹ vuốt ve đầu của nàng: “Là ta liên lụy ngươi.”
Chỗ sâu Luân Hồi Hải còn có một cảnh tượng kỳ dị khác, mặt biển trong suốt như bạc, cung điện vân lâu tọa lạc dưới đáy biển, rộng lớn mà trang nghiêm, lộ ra sự uy nghiêm cổ xưa, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm tháng.
Khi đám người Thế Chủ đến, đáy biển sâu thẳm yên lặng đột nhiên giống như được hồi sinh, có rất nhiều khí tức kinh khủng cường hoành không ngừng quét qua. Nơi này là chỗ sâu nhất của Cổ Tàng Văn Minh, ẩn chứa rất nhiều bí mật của thế gian, ngay cả nhân vật Tổ Đạo cảnh bình thường cũng không có tư cách tiếp cận.
Nhưng những khí tức này khi quét qua Tai Chủ, tất cả đều thu lại.
Cổ Tàng Văn Minh có ngũ đại vương tộc. Tai Tộc Chi Chủ chính là Tai Chủ trước mắt, đã bước lên Lộ Tận Lĩnh Vực, đồng thời cũng là một trong năm vị Luân Hồi Cổ Đế của Cổ Tàng Văn Minh. Từ đầu đến cuối, sắc mặt của ông ta vẫn đạm mạc. Ông ta đứng ở đó nhưng không ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của ông ta.
Trừ phi là nhân vật cùng một cấp độ hoặc ông ta cố tình để người khác biết đến sự tồn tại của ông ta. Nếu không, cho dù là nhân vật Lộ Tận cũng đừng hòng bắt được một sợi khí tức của ông ta.
Lúc này, phía cuối địa cung, một con ngươi cổ lão mở ra, giống như chỗ sâu trong bóng tối vô tận dâng lên một mặt trời cổ lão, kinh khủng mênh mông. Đạo tắc, thời không, hoàn vũ đều bị phá diệt trong con mắt của ông ta.
“Mời vào.”
Giọng nói của ông ta vô cùng tang thương, như thể lần đầu tiên nói chuyện sau vô số năm.
Nhưng ngoại trừ đám người Thế Chủ, không ai nghe được âm thanh này.
Nơi đó vặn vẹo, một đại đạo hắc ám từ trong hư vô sinh ra, rơi xuống dưới chân mọi người, rất nhanh dẫn mọi người đến địa cung.
Trong cung điện đen kịt một màu nhưng khi đám người Thế Chủ đến, bắt đầu có ánh sáng xuất hiện chiếu rọi thần cung rộng lớn vàng óng, chẳng khác nào chỗ ở của thiên tử, tràn ngập đại đạo vật chất nồng đậm và sương mù hỗn độn. Hết chương 3661.



Bạn cần đăng nhập để bình luận