Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 474: Không địch lại

Chương 474: Không địch lại

"Nếu Cố Trường Ca hắn đã làm như thế, có nghĩa là Trường Sinh Cố gia cũng không biết thân phận chân chính của hắn, hắn không thể ra tay với ta ở trong Cố gia… …"

Giang Sở Sở chau mày, trong lòng khẽ nói.

Sau đó, nàng tìm một nơi ngồi xếp bằng xuống, trên thân bắt đầu có phù văn sáng chói xuất hiện, quang hoa như mưa phùn, cổ xưa mà khí thế, giống như là từng trận mưa quang rộng lớn, sắp đổ xuống.

Nơi này, nhất thời giống như trở thành phi tiên chi địa.

Oanh! !

Khí tức Chuẩn Thánh cảnh của Giang Sở Sở, bắt đầu hiển hiện.

Nàng biết, lực lượng mà loại không gian này có khả năng tiếp nhận là có hạn, chỉ cần nàng đánh vỡ cái giới hạn kia, vậy thì không gian này tuyệt đối sẽ vỡ nát, căn bản không vây khốn được nàng.

Đạo lý này hiển nhiên cũng giống với những không gian bích chướng kia.

Nhưng mà sau một khắc, khi hàng loạt đòn tấn công của nàng, đều đánh vào trong hư không, thì lại như trâu đất xuống nước, ngay cả một tia gợn sóng cũng không sinh ra nổi.

"Chuyện này làm sao có thể?" Giang Sở Sở không thể tin được.

Dưới công kích toàn lực của nàng, lực lượng đã đạt tới cấp độ Thánh Nhân cảnh, cho dù là rất nhiều bích chướng ở hạ giới cũng khó có thể chịu đựng, đều sẽ bị xé rách.

Thế nhưng ở trong Không Gian Pháp Khí này của Cố Trường Ca, lại không có một tí tác dụng nào?

"Chẳng lẽ cái Không Gian Pháp Khí này của hắn, thuộc về cấp độ rất cao?"

Giang Sở Sở thử lại lần nữa, vẫn vô ích như cũ, đừng nói một tia gợn sóng, thậm chí nàng cảm thấy không gian ở ngoại giới, cũng không bằng không gian trong cái thế giới này.

"Ta không tin, thật chẳng lẽ sẽ bị Cố Trường Ca vây ở chỗ này cả đời?"

Giang Sở Sở tế ra một tấm gương óng ánh, đang định động thủ.

Ông! !

Hư không ở trước mặt nàng, bỗng nhiên trở nên mơ hồ, sau đó liền nứt ra.

"Đừng uổng công vô ích, trừ phi ta thả ngươi ra ngoài, nếu không thì kiếp này ngươi liền chết già ở trong đây."

Thân ảnh của Cố Trường Ca đi ra từ trong đó, cảm giác được cử động của Giang Sở Sở, hắn không khỏi nhíu mày nhàn nhạt mở miệng nói.

"Cố Trường Ca…"

Giang Sở Sở nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt sinh ra cảnh giác và kiêng kị vô hạn.

Oanh! !

Sau một khắc, nàng đột nhiên xuất thủ với Cố Trường Ca!

Đã không phá nổi cái không gian bích chướng này, như vậy chỉ cần trấn sát Cố Trường Ca, thế thì nàng tự nhiên cũng có thể rời đi.

Lúc này, sau lưng Giang Sở Sở xuất hiện một mảnh tử khí mênh mông cuồn cuộn, ẩn ẩn có một đạo nhân bảo quang sáng chói hiện ra.

Cầm phất trần trong tay, quét tới phía trước, thiên địa như muốn rạn nứt!

Thực lực của Chuẩn Thánh cảnh, hoàn toàn triển lộ!

"Ai cho ngươi tự tin để xuất thủ với ta?"

Cố Trường Ca phát ra một tiếng cười nhạo lơ đễnh.

Hắn vung ống tay áo lên, một đường thanh quang bắn ra, hóa thành một vầng trăng cuồn cuộn, ầm ầm nện xuống.

Đồng thời tu vi Thánh Nhân cảnh cũng bộc lộ ra ngoài, cường đại đến nổi khiến sắc mặt của Giang Sở Sở đột biến, khó mà bảo trì được bình tĩnh như vừa rồi.

Trong nháy mắt, vầng trăng này của Cố Trường Ca nện xuống, liền phá diệt hết phất trần chi lực, hơn nữa vẫn còn thuận thế trấn áp về phía nàng!

"Ngươi vậy mà đã sớm đột phá đến Thánh Nhân cảnh…"

"Thật sự là ẩn tàng quá sâu!"

Phía sau lưng Giang Sở Sở đều là hàn khí, nàng thi triển cực tốc, là một môn thân pháp rất đáng sợ.

Tu luyện tới cực hạn có thể một bước xuyên qua vô số không gian, dự định nhanh chóng tránh đi một kích tùy ý này của Cố Trường Ca.

Thiên phú của nàng đã cường đại đến tình trạng không ai biết, vốn cho rằng có thể áp chế được Cố Trường Ca.

Nhưng mà không nghĩ tới chênh lệch tu vi giữa hai người vẫn lớn đến như vậy!

Đồng thời, Giang Sở Sở tế ra một tấm đạo ấn.

Trong đó có tiếng đạo âm tụng kinh, tử khí mênh mông cuồn cuộn che khuất cả bầu trời, hóa thành một tấm đại ấn, trên mặt có một chữ "Đạo" cực kì cổ lão!

Trật tự quy tắc xen lẫn vào nhau, lít nha lít nhít, một kích này đủ để oanh sát các Thánh Nhân bình thường!

Nhưng mà sau một khắc, Cố Trường Ca chỉ tùy ý chấn chỉ, một luồng kiếm khí bắn ra, khí tức Canh Kim bao phủ, tựa như hóa thành một thanh tiên kiếm màu đồng thau, hướng về phía Giang Sở Sở!

Ầm!

Tấm đạo ấn kia, trong nháy mắt bị xuyên thủng dưới một kiếm này, trở thành một mảnh bột mịn.

Giang Sở Sở cũng bởi vậy mà bị thương, phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết quay cuồng một hồi.

Xét về thực lực, nàng căn bản không thể nào là đối thủ của Cố Trường Ca.

Nếu như là cùng một cảnh giới còn dễ nói, nhưng Cố Trường Ca còn cao hơn nàng một đại cảnh giới.

Vả lại, từ đầu đến cuối, Cố Trường Ca cũng không có xuất thủ toàn lực, tựa như mèo đang vờn chuột.

"Lúc nà, vẫn còn không rõ chênh lệch giữa ngươi và ta sao? Sở Sở thánh nữ?"

Cố Trường Ca nhàn nhạt mở miệng, lộ ra vẻ lơ đễnh coi thường, không vội vàng trấn áp Giang Sở Sở.

Ở bên trong thế giới của hắn, trừ phi tu vi cao hơn Cố Trường Ca rất nhiều, nếu không thì không thể nào chạy ra được.

Sau một khắc, một đạo thần quang đen trắng từ trong con ngươi của Cố Trường Ca bắn ra, hư không vặn vẹo, hóa thành Luân Hồi chi kiếm!

"Luân Hồi thần thông…"

Giang Sở Sở thần sắc khẽ biến, tế ra một kiện Thánh Cảnh pháp y, nhưng rất nhanh cũng bị đạo thần quang trắng đen này xé rách, ngay cả một hơi cũng không chống cự được.

Nàng lại thổ huyết bay ngược ra sau, đồng thời Cố Trường Ca một chưởng thăm dò, bao trùm thiên địa, cự lực bành trướng, làm cho thần sắc của Giang Sở Sở nhanh chóng biến hóa.

Hết chương 474.
Bạn cần đăng nhập để bình luận