Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1518: Chung thù chung chí hướng

Chương 1518: Chung thù chung chí hướng

Ngay lúc đó tại đường cái của Côn Ô Thành.

Hai người Cơ Nghiêu Tinh cùng Cơ Sơ Nguyệt sau khi cáo từ Cố Trường Ca thì đều đi về trụ sở một cách trầm trọng, vừa nhìn liền thấy có tâm sự nặng nề

"Ca ca, không lẽ ngươi dự định đem thân phận của Giang Thần đưa ra ánh sáng à?"

Cơ Sơ Nguyệt nhịn không được nữa, hơi bận tâm và hỏi.

Cơ Nghiêu Tinh nghe thế chỉ liếc nàng một cái, lắc đầu, "Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hơn không?"

"Vì một ngoại nhân mà ngươi nhẫn tâm để tiên tổ bị giày vò trong Côn Sơn sao?"

Lời này khiến cho Cơ Sơ Nguyệt im lặng, không thể phản bác.

"Chuyện này không còn cách nào khác, trong kế hoạch giải cứu tiên tổ thì ta có thể hi sinh tất cả, dù là người bạn này."

Lời nói của Cơ Nghiêu Tinh rất lạnh.

"Hơn nữa ngươi nghĩ Cố Trường Ca chỉ ngẫu nhiên nhớ tới việc này hay sao? Hay ngươi nghĩ là hắn đã biết gì đó?"

Lời này khiên sau lưng Cơ Sơ Nguyệt phát lạnh, suy nghĩ lại một cách kỹ càng.

Cơ Nghiêu Tinh thở dài, "Suy nghĩ cho gia tộc đi, việc bây giờ mà muội muội ngươi nên làm là nên giống Cơ Thanh Huyên..."

"Ca ca, ngươi cũng muốn ta đi lấy lòng Cố Trường Ca?" Cơ Sơ Nguyệt bỗng mở to hai mắt, khó mà tin được.

Giờ khắc này nàng cảm giác Cơ Nghiêu Tinh vô cùng lạ lẫm.

"Đây không phải ý của ta, mà là của phụ thân, so với Cơ Thanh Huyên thì ngươi cũng không kém gì cả, nếu so về thân phận trong Cơ Gia thì nàng lại không bằng ngươi."

"Điều kiện của ngươi tốt hơn nàng rất nhiều...Đối với hai ta thì hôn ước không phải là thứ bản thân có thể quyết định được, chúng ta không có quyền lựa chọn."

Cơ Nghiêu Tinh thở dài, nhìn xem khuôn mặt trắng bệch của Cơ Sơ Nguyệt lúc này thì bỗng hắn cảm thấy không đành lòng.

"Cho nên ngươi dự định cho ta đi làm thị thiếp của Cố Trường Ca?" Sắc mặt Cơ Sơ Nguyệt trắng bệch, nghiến răng nói.

"Nếu thế thì tốt, nhưng xem ra Cố Trường Ca chướng mắt ngươi rồi."

Cơ Nghiêu Tinh thở dài, "Ngươi phải biết rằng dù không có Cố Trường Ca thì phu quân tương lai của ngươi cũng sẽ là những thanh niên tuấn kiệt của các thế lực còn lại mà thôi."

"Ta biết ngươi có hảo cảm với tên Giang Thần đó, nhưng hắn chỉ là một tiểu tử nghèo không quyền không thế, hắn lại còn đắc tội Cố Trường Ca nữa chứ...."

Đây là lần đầu nàng nghe những lời tàn khốc như thế từ chính miệng của ca ca mình, việc này khiến thân thể nàng run lên, khuôn mặt trắng bệch, không tiếp thu nổi.

Nhưng nàng cũng biết, đây chính là thực tế.

Tại một sân nhỏ vô cùng yên tĩnh toạ lạc tại tây bắc của Côn Ô Thành.

An Hi, Giang Thần, Ngưu Điền, Tiểu Chiến Thiên đang gặp nhau, chuyện trò vui vẻ, vô cùng tiêu sái tự nhiên.

Trên bàn bày ra vô số sơn hào mỹ vị, bên cạnh còn có thị nữ mỹ mạo phục dịch.

"Cuộc sống thế này mới đúng là cuộc sống của người tu hành nên có."

Giang Thần nhìn những món ngon được bày trên bàn thì không nhịn được mà cảm thán, nhớ đến những ngày tháng túng khổ của mình.

Đám thịt hung thú trước mắt dù chỉ một chút cũng đã hơn vạn linh thạch rồi.

Ngày bình thường dù nhìn hắn cũng không dám, ngay cả thị nữ hầu hạ bên cạnh cũng xinh đẹp động lòng người, xinh xắn đang yêu.

Cuộc sống như thế khiến hắn hâm mộ vô cùng.

Cũng chỉ có những Tiên Tộc cổ lão, truyền nhân của Vô Thượng Đại Giáo như An Hi, Tiểu Chiến Tiên mới có thể hưởng thụ những thứ này một cách dễ dàng.

Tu sĩ tầm thường tốn cả một đời để truy tìm tài nguyên, công pháp, còn bọn họ thì vừa ra đời đã có sẵn.

"Nếu Giang huynh muốn thì với thân phận Thần Nguyên Sư của mình, ngươi cũng có thể đạt được những thứ này một cách dễ dàng mà?"

Tiểu Chiến Thiên cười nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn là một nụ cười nhàn nhã, trong mắt đôi khi còn có phù văn thập tự kim sắc hiện lên.

Từ khí tức ta có thế thấy hắn đã khôi phục rồi, không giống như bị thương nghiêm trọng đến bản nguyên như ngoại giới đã đồn đại.

Giang Thần cười khổ, "Chiến Thần huynh coi trọng ta quá rồi, trình độ của ta như nào ta rõ nhất."

Sau đó hắn uống vài chén rượu, sắc mặt đỏ lên, thấy thịnh yến như thế thì không tự chủ mà nhớ đến Tiêu Nhược Âm, tâm tình trở nên vô cùng đau khổ.

"Trên đời này thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, sao Tiểu Thần tử ngươi luôn ghi nhớ nàng thế?"

Sau khi trải qua Thần Thạch Đại Hội thì Ngưu Điền cũng hỏi thăm về Tiêu Nhược Âm qua miệng Giang Thần.

Qua những lời bóng gió thì hắn cũng hiểu rõ một chút, nên giờ hắn mới muốn khuyên nhủ người bạn này, cực kỳ quan tâm.

"Ngươi không hiểu đâu Ngưu Điền, cho đến bây giờ ta mới có thể hiểu rõ vì sai nàng lại rời đi một cách quyết tuyệt như thế, dù sao nếu đi theo Cố Trường Ca thì cuộc sống của nàng sẽ xa hoa hơn ngày xưa gấp trăm ngàn lần, sao nàng lại có thể từ bỏ được?"

Đôi mắt Giang Thần đỏ lên, nắm chặt tay, âm thanh khàn khàn.

Hắn không cam lòng, khi hồi tưởng lại tư thế đi đứng không vững của Tiêu Nhược Âm lúc đó, cùng việc nàng che che lấp lấp, điều đó có ý nghĩa gì?

Lúc đó hắn còn cho rằng nàng bị trật chân nữa, thật nực cười.

"Tiêu Nhược Âm chắc không phải là loại người như thế đâu, ta nghĩ nàng hẳn có nỗi khổ tâm nào đấy."

"Chắc cũng là thân bất do kỷ thôi."

Ngưu Điền khi thấy bộ dạng đau lòng của Giang Thần thì nhịn không được, thở dài.

Ngay cả An Hi im lặng nãy giờ cũng có biểu cảm khác thường, hơi hiểu rõ đầu đuôi rồi.

Thì ra Giang Thần bị Cố Trường Ca hoành đao đoạt ái.

Nữ tử yêu dấu của hắn bị Cố Trường Ca cướp đi.

Như thế thì đây có vẻ là một cơ hội tốt để nàng lôi kéo Giang Thần.

Nhưng ngay lúc An Hi muốn mở miệng để an ủi Giang Thần thì ngoài viện bỗng có khí tức túc sát bảo phủ, sát khí lạnh cả xương người ập đến.

"Không tốt....Có thích khách!"

Tiểu Chiến Thiên phát hiện có gì đó không đúng, sắc mặt đại biến, đứng lên.

Hết chương 1518.
Bạn cần đăng nhập để bình luận