Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3715. Đứng càng cao càng sợ hãi



Chương 3715. Đứng càng cao càng sợ hãi




“Ta có cảm giác… chuyện mà Thanh Nam ngươi biết có chút nhiều.”
Lam Hân giật mình nhìn Thanh Nam.
Thanh Nam mỉm cười nói: “Mấy năm nay ta ở Cố gia, bởi vì Cố Tiên Nhi mà ta trở thành thượng khách của Cố gia, có tư cách đi dạo tầng dưới cùng nhất của Tàng Kinh Các, cho nên ta biết được một số bí mật.”
Mặc dù nàng giải thích như vậy nhưng Cố Tiên Nhi vẫn không quá tin tưởng.
Thanh Nam mang đến cho nàng cảm giác rất thần bí. Sau khi có được tu vi như hiện tại, nàng càng ngày càng cảm thấy lần đầu gặp Thanh Nam đã tràn ngập một loại sương mù khó hiểu nào đó.
Mọi người không nói gì thêm về chủ đề này.
Thanh Nam cũng không nói tiếp.
Lam Hân vì những lời vừa rồi mà thêm mấy phần hy vọng sư tôn Trần Nghi vẫn còn sống.
Sau khi say rượu, Lam Hân nghiến răng nghiến lợi, cắn răng quyết định rời khỏi Cửu Thiên Chi Địa đến Phạt Thiên Minh.
Cố Tiên Nhi không khỏi kinh ngạc vì quyết định này của nàng.
Chỉ là Lam Hân nói như vậy, nàng cũng có chút dao động, bởi vì nàng không xác định Phạt Thiên Minh ở Thương Mang và Phạt Thiên Minh ở Đạo Xương chân giới rốt cuộc có phải do cùng một người tạo nên hay không.
Hôm nay, khi còn ở tổ từ của Cố gia, nàng nhìn ra được tiên tổ Cố gia Cố Vô Vọng đã từng ở Đạo Xương chân giới, chỉ là hai người không có bất kỳ lời nói giao tiếp nào.
“Cố gia sẽ để cho ta rời đi sao?”
Cố Tiên Nhi nhìn ra bên ngoài hòn đảo, nắm đấm siết chặt lại rồi buông ra.
Con chim lớn màu đỏ vẫn luôn bay nhảy bên cạnh nàng. Nó thèm rượu, cho nên cũng uống trộm một chút rượu: “Ngươi không phải muốn rời khỏi Cố gia, ngươi chỉ muốn đi gặp tên kia.” Cố Tiên Nhi không khỏi tức giận, đưa tay định xé mỏ của nó.
Một người một chim rùm beng ngay tại chỗ.
Sương trắng bốc hơi bên trong khu rừng trúc, Lam Hân uống say, ngủ gục xuống bàn đá.
Thanh Nam vẫn uống rượu như cũ, biểu cảm trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp dần dần thâm thúy hơn. Nàng đưa tay vuốt vài sợi tóc bị gió thổi bay, nhìn về phía xa, rồi liếc nhìn cuộc chiến trong rừng trúc giữa Cố Tiên Nhi và con chim lớn màu đỏ.
Xét về tuổi tác, Cố Tiên Nhi trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ tâm tư đơn thuần, chất phác. Có lẽ bộ dạng vô lo này mới là điều nàng nên như thế.
Nàng thực sự không nên gánh chịu số phận nặng nề và sâu sắc như vậy.
Cửu trọng thiên, chỗ sâu đạo trường của Vĩnh Sinh Đạo Quân.
“Sư tôn…”
Cơ Ngự cung kính đứng sau lưng Vĩnh Sinh Đạo Quân.
“Ngươi nói ngươi từng nhìn thấy một bà bà điên thần trí không rõ trong Tà Nguyệt Tông bị hủy diệt sao?”
Vĩnh Sinh Đạo Quân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, gương mặt mơ hồ, các vì sao lấp lóe trên đạo bào.
“Không dám giấu diếm sư tôn, Cố Tiên Nhi cũng là do bà bà điên kia đưa đến Tà Nguyệt Tông. Trước khi Tà Nguyệt Tông bị hủy diệt, bà ta đã từng tỉnh táo qua một lần.”
Cơ Ngự cung kính đáp.
Bây giờ hắn ta đã ngưng luyện đạo chủng, thành công bước vào Đạo cảnh nhưng so với Cố Tiên Nhi, chênh lệch vẫn còn kém xa.
Vĩnh Sinh Đạo Quân cau mày. Hôm nay ông ta mới biết được một số động tĩnh bên phía Cố gia, sau đó mới gọi Cơ Ngự đến hỏi thăm một số chuyện.
Nhưng sau khi hỏi xong, ông ta lập tức phát hiện chỗ không ổn, trong nháy mắt cả người rùng mình một cái.
“Bà bà điên…”
Vĩnh Sinh Đạo Quân lẩm bẩm, gương mặt nặng nề.
Cơ Ngự khó hiểu hỏi: “Sư tôn, lai lịch của vị bà bà điên đó kinh người lắm sao? Con suy đoán bà ta rất có thể là đệ tử sau cùng của Câu Thiên Giáo.”
“Lai lịch rất kinh người?”
Vĩnh Sinh Đạo Quân đột nhiên mỉm cười, dường như chế giễu đối với câu nói này, sau đó trầm giọng nói:
“Tổ thượng của ngươi chính là Trung Quân đã từng thành lập Diêu Quang Tổ Đình. Trung Quân là sinh linh thời đại Tiên Thiên, cuối cùng chết trong tay Vận Chủ đã từng là đại địch của minh chủ Phạt Thiên Minh.”
“Nhưng ngươi có biết, Trung Quân đã từng nhận được sự chỉ điểm của vị sau lưng vi sư, cũng được coi là một trong những đệ tử ký danh.”
“Nếu không có vị sau lưng vi sư lên tiếng, ngươi cho rằng vi sư sẽ nhận ngươi làm đồ đệ sao? Tư chất giống như ngươi, vi sư gặp quá nhiều, chỉ có thể miêu tả là tầm thường.”
Giọng điệu của ông ta vô cùng thờ ơ, không hề lưu tình chút nào.
Sắc mặt Cơ Ngự nhất thời tái nhợt, nhưng không phản bác. Mặc dù hắn ta là hậu duệ của Trung Quân cao quý, hậu nhân huyết mạch Diêu Quang Tổ Đình, nhưng trong mắt của Vĩnh Sinh Đạo Quân, thậm chí những tồn tại sau lưng, hắn ta chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ, ngay cả tư cách cắm rễ trong thủy triều thời đại cũng không có.
Một Vận Chủ có thể dời sông lấp biển trong Thương Mang, quấy kỷ nguyên vạn cổ, kích thích sóng gió vô biên, nhưng trong mắt vị sau lưng Vĩnh Sinh Đạo Quân, ông ta cũng chỉ là một hậu bối mà thôi.
Tồn tại Đạo cảnh như hắn ta, chỉ một ý niệm trong đầu Vận Chủ cũng có thể giết chết hắn ta ngàn tỷ lần.
Càng đứng cao, ngươi càng cảm nhận được nỗi sợ hãi và sự tầm thường mà khoảng cách này mang lại. Hết chương 3715.



Bạn cần đăng nhập để bình luận