Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1157: Quả nhiên lại không giữ chữ tín

Chương 1157: Quả nhiên lại không giữ chữ tín

Mà ngay khi trong đầu Giang Sở Sở đang loạn như ma thì bên ngoài đại điện đã truyền đến tiếng nói cuyện.

Mấy vị trưởng lão vừa rồi, trên mặt là nụ cười lấy lòng, đi theo bên cạnh một người nam tử trẻ tuổi, có chút kính cẩn khép nép.

Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, một thân huyền y, ống tay áo rộng rãi, dáng người thẳng tắp thon dài, lộ ra một khí tức cao quý thần bí, khí chất siêu phàm thoát tục, đứng ở nơi đó đã khiến thiên địa chúng sinh không thể bỏ qua.

Giang Sở Sở nhìn hắn một cái, sau đó lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xếp bằng ngồi tại chỗ, nhìn có chút yên tĩnh.

“Thì ra Thánh Nữ điện hạ đã nói chuyện ở Táng Ma Uyên với Trường Ca thiếu chủ, vậy thì bọn ta an tâm rồi.”

“Đã như vậy, chúng ta xin cáo lui trước.”

Mấy vị trưởng lão dứt lời, nhanh chóng lui ra, rời khỏi cung điện, không dám quấy rầy hai người Cố Trường Ca và Giang Sở Sở.

Tuy bọn họ không biết rõ quan hệ của hai người ra sao nhưng nếu Giang Sở Sở đã thuyết phục được Cố Trường Ca, đề cập đến sự việc ở Táng Ma Uyên, chắc là sẽ không đơn giản.

“Ngươi không muốn gặp ta vậy sao?”

“Sao lúc gặp ta lại cứ cúi đầu như thế?”

Cố Trường Ca mở miệng, đầy hứng thú nhìn chằm chằm nàng.

Giang Sở Sở nghe vậy thì ngẩng đầu, con ngươi óng ánh mà bình tĩnh, giống như ngọc thạch đen hoàn mỹ, tỏa ra tia sáng lấp lóe động lòng người.

Nàng “ừ” một tiếng, sau đó dường như giải thích, “Không muốn gặp ngươi, trừ phi ngươi đối tốt với ta một chút.”

Cố Trường Ca không nhịn được cười, chụp lấy một cái bồ đoàn, ngồi xuống bên cạnh nàng, nói, “Ta đây không phải biết ngươi không giải quyết được chuyện ở Táng Ma Uyên nên đã ngựa không dừng vó chạy đến Nhân Tổ điện ư, ngươi còn muốn ta làm thế nào nữa?”

Dù ban nãy Giang Sở Sở cũng đã suy đoán về mục đích của Cố Trường Ca nhưng khi tận tai mình nghe chính miệng hắn nói ra, nàng vẫn thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng vừa nghĩ đến không chừng Cố Trường Ca sẽ dựa vào đó mà ra điều kiện.

Nàng cũng có chút cảnh giác, con ngươi nhìn chằm chằm hắn, còn thiếu chút nữa là viết luôn mấy chữ “Ngươi đừng có mà có ý đồ xấu xa” lên mặt.

Từ lần trước, khi biết không thể nhẫn nhục chịu đựng khi đối mặt với Cố Trường Ca, nàng đã hiểu, rất nhiều chuyện không thể cứ dựa theo yêu cầu của Cố Trường Ca được, bằng không hắn sẽ lấy đó làm biện pháp ức hiếp người khác.

“Làm sao ngươi biết chuyện của Táng Ma Uyên?”

Giang Sở Sở dự định nói sang chuyện khác.

“Vấn đề này, ngươi phải hỏi chính bản thân ngươi ấy, nếu ngươi có thể giải quyết được thì ta còn phải làm chuyện phiền toái như vậy làm gì?”

Giọng điệu Cố Trường Ca đầy vẻ bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn ngươi đến Táng Ma Uyên chịu chết?”

“Ta…”

Giang Sở Sở không nghĩ đến Cố Trường Ca sẽ nói như vậy. Trước hôm nay, thái độ của hắn dành cho nàng luôn là lạnh như băng, dữ dằn, vô cùng ác liệt.

Nhưng cách nói giống như hôm nay khiến nàng rất không quen, cảm giác còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Không lẽ hắn thật sự bằng lòng với mình, sẽ đối với mình tốt một chút?

“Ngươi cái gì mà ngươi?”

Cố Trường Ca cắt lời nàng, ánh mắt đặt trên mặt nàng, “Nói đi, bây giờ chuẩn bị báo đáp ta thế nào? Ta từ xa đến giúp người giải quyết phiền phức ở Táng Ma Uyên, có phải nên cho ta chút thù lao không?”

Giang Sở Sở biết ngay Cố Trường Ca sẽ nói như vậy, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng đỏ, không khỏi phản bác mà nói, “Hiện tại hai chúng ta đã là châu chấu trên cùng sợi dây, mà ngươi đã đáp ứng rằng sẽ đối xử với ta tốt hơn, Cố Trường Ca hỗn đản, ngươi không giữ chữ tín!”

Cố Trường Ca không nhịn được cười mà nói, “Ý ngươi là ngươi định tay không bắt sói đấy à? Ngươi nghĩ cũng hay thật đấy, Giang Sở Sở!”

“Ta cũng không cần ngươi đến giúp ta.”

Giang Sở Sở cảm thấy bản thân mình rất uất ức, nhưng lại không chịu được cái thần sắc uy hiếp kia của Cố Trường Ca, cuối cùng mới cắn răng nói, “Vậy… Vậy thì ta cho ngươi hôn một cái.”

Nàng cảm thấy mình không thể thỏa hiệp được, đây đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.

Nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy lo lắng, sợ Cố Trường Ca lại giống như trước đây.

Lấy thực lực của nàng thì không thể chống cự nổi Cố Trường Ca.

“Chỉ vậy thôi à?” Cố Trường Ca nhíu mày, vốn chỉ định trêu chọc nàng một chút, không ngờ Giang Sở Sở lại tưởng thật.

Giang Sở Sở cho là hắn không hài lòng, cảm thấy hoảng hốt, lại lần nữa nói, “Vậy… hai cái?”

Lần đầu tiên, Cố Trường Ca phát hiện gia hỏa này lại vô cùng ngốc nghếch, đến vậy rồi mà vẫn không phát hiện ra, dù sao cũng là Nhân Tổ điện Thánh nữ, sao mà vừa gặp hắn thì trí thông minh lại tụt thẳng xuống đáy thế này!

“Được thôi, được thôi. Hai lần thì hai lần, ngươi lời to!”

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, làm bộ mình thiệt thòi lắm.

Sau một khắc, Giang Sở Sở trợn to đôi mắt xinh đẹp, muốn đẩy hắn ra, “Ư ư a…”

Quả nhiên hỗn đản này lại không giữ chữ tín!

Trong cung điện mây mù bồng bềnh, một dòng thần hà chảy xuôi, bốn vách tường treo đầy bảo khí tỏa sáng vô cùng thần dị.

Cũng may hiện tại trong cung điện không có người khác, nếu không thì người nọ tuyệt đối sẽ trừng to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đây vẫn là Thánh Nữ điện hạ giống như cửu thiên tiên nữ, thần thánh siêu nhiên, xuất trần không tì vết trong lòng họ sao?

"Ô ô…."

Cố Trường Ca cũng không có tự giác việc mình chiếm tiện nghi của Giang Sở Sở, đôi mắt đẹp của nàng trừng lớn, vô cùng ủy khuất, muốn đẩy hắn ra.

Thế nhưng sức lực của Cố Trường Ca rất lớn, nàng có muốn tránh ra cũng không được.

Thời gian dần trôi qua, cơ thể Giang Sở Sở như nhũn ra, suýt nữa đứng không vững, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Nàng đã sớm đoán được tên khốn kiếp Cố Trường Ca này sẽ không tuân thủ ước định, nhưng vẫn ôm một tia ảo tưởng muốn tin tưởng hắn.

Nhưng Cố Trường Ca thật là cực kỳ quá mức, ngoài miệng đáp ứng rất thành thật, nhưng trên thực tế lại không một lời nào là có thể tin tưởng được.

Hết chương 1157.
Bạn cần đăng nhập để bình luận