Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3417. Chủ tế ra tay



Chương 3417. Chủ tế ra tay




“Tiên Nhi sư muội…”
Giữa ngọn núi đằng xa, thần quang bành trướng, sương mù bốc hơi, đủ loại thần thông tiên thuật xen lẫn, xán lạn vô cùng.
Lam Hân và rất nhiều sư huynh đệ đồng môn của Tà Nguyệt Tông cũng đang đại chiến với sinh linh hắc ám.
Sương mù màu đen mênh mông, vô cùng vô tận đang đánh thẳng đến. Ở trong đó bay ra vô số sinh linh hắc ám, giết hoài không hết, đảo mắt đã có mấy người bị nuốt vào bên trong sương mù màu đen, không còn hơi thở.
Cố Tiên Nhi cùng với nữ nhân áo trắng chạy đến, gia nhập cuộc chiến, nhất thời giúp cho đám người Lam Hân nhẹ nhõm hơn không ít.
Tuy nhiên, nữ nhân áo trắng đeo mạng che mặt, chưa từng gặp qua bao giờ lại khiến cho không ít người sửng sốt, nhưng lúc này không có thời gian để hỏi thăm. Sinh linh hắc ám đang đánh tới, phải cần toàn lực để đối mặt, không thể phân tâm.
“Hẳn nữ nhân áo trắng kia chính là người hộ đạo của Cố Tiên Nhi?”
Từ xa, Tạ Đình Ngọc nhìn thấy, khẽ cau mày, trong lòng có suy đoán. Sau khi biết được Cố Tiên Nhi đến từ Phạt Thiên Minh, hắn đã không còn hoài nghi, cũng không dám khinh thường, nhất là Lam thúc đã cố ý nhắc nhở hắn.
Hắn không tin Cố Tiên Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
Tạ Đình Ngọc suy đoán Cố Tiên Nhi ở lại Tà Nguyệt Tông cũng giống như hắn, nhất định là đang đánh chủ ý vào Câu Thiên Cửu Cấm.
“Ô Ương, ngươi chậm quá rồi.”
Bên ngoài Tà Nguyệt Tông, bên trong sương mù màu đen vô biên, nữ nhân dịu dàng dưới ô giấy dầu nhìn trận đại chiến từ xa, nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng mỉm cười, sau đó vươn một bàn tay trắng noãn như ngọc dò xét đến.
Bên trong màn trời thâm thúy, một cảnh tượng khiến người ta run rẩy xuất hiện. Chỉ thấy một bàn tay trắng như ngọc rơi xuống, bao phủ toàn bộ thời không.
Ngay cả vân tay và mạch máu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mỗi một ngón tay đều trắng nõn như rễ hành lá được lột, móng tay oánh nhuận sáng bóng, khiến cho người ta phải miên man bất định.
Tất cả hòn đảo, sơn phong của Tà Nguyệt Tông lung lay như sắp đổ, tựa như động đất phát sinh, hấp lực kinh khủng xuất hiện, như muốn bị bàn tay này bắt đi.
Tất cả trưởng lão và đệ tử đang đại chiến, bất luận tu vi thực lực như thế nào cũng phải biến sắc, thân hình bất ổn như muốn rơi xuống mặt đất.
Rất nhiều người lại càng cảm thấy pháp lực bên trong cơ thể hỗn loạn, thần hồn tung bay, như muốn bị hút ra khỏi cơ thể.
Bàn tay tú lệ kia đã biến thành thiên địa trên đỉnh đầu bọn họ, che khuất hết thảy, không nhanh không chậm rơi xuống, giống như một mảnh trời xanh, muốn ép tất cả sinh linh thành bột phấn.
Cho dù là tồn tại Đạo cảnh cũng cảm thấy sợ hãi, cảm giác bản thân không động đậy được, bị giam cầm ngay tại chỗ.
“Lý Sương chủ tế đã ra tay…”
Ô Ương đang giao chiến với chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông hơi biến sắc, sau đó lại trở nên lạnh lùng như giếng cổ không gợn sóng. Nếu chủ tế đã ra tay, chuyện kia sẽ không có bất luận điều gì ngoài ý muốn xảy ra.
Hắn không biết vì sao tiểu thư lại điểm danh muốn mang đi từng ngọn cây, cọng cỏ, từng ngọn núi bên trong Tà Nguyệt Tông. Cho dù chúng có biến thành phế tích cũng không được để lại.
Rất nhiều trưởng lão Tà Nguyệt Tông gào lên đau xót, toàn thân phát sáng, huyết dịch sôi trào. Bọn họ đốt lửa thần hồn, vận dụng tất cả sức mạnh để phá vỡ nhưng không làm nên được chuyện gì.
Bàn tay đó giống như thượng thiên chi thủ, không cách nào địch nổi, phong cấm mọi thứ. Tất cả chống cự của bọn họ đều biến thành bọt nước.
“Các ngươi đi mau đi, người này không thể địch. Vì hỏa chủng và hy vọng sau cùng của Tà Nguyệt Tông chúng ta…”
Tông chủ Tà Nguyệt Tông gầm lên, cơ thể vốn già nua đã sớm dính đầy máu tươi. Tóc tai của ông bù xù, búi tóc tung bay, không còn tiên phong đạo cốt như lúc trước.
Đạo quả Đạo cảnh đã bắt đầu xuất hiện vết rạn, sau đó sụp đổ, cả người ông như biến thành quang vũ, nghênh đón mà lên, muốn hủy diệt bàn tay kia, vì mọi người mở ra một con đường sống.
Ông đã quyết tâm muốn chết. Hành động lần này của ông chính là muốn bù đắp lại sự áy náy của ông đối với đám người Trần Nghi.
“Sâu kiến thôi mà, không biết tự lượng sức mình. Sức mạnh của chủ tế không phải thường nhân có thể phỏng đoán.”
Bên ngoài vũ trụ, Ô Ương và chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông giằng co với nhau, không để ông bứt ra tương trợ. Nhìn thấy cảnh tượng đằng trước, hắn không khỏi khinh miệt nói.
Sở dĩ chủ tế có thể trở thành chủ tế cũng bởi vì bọn họ có thể câu thông với sức mạnh bên trong Táng Thế Chi Quan. Cho dù cách thời không xa xôi, trăm tỉ tỉ vũ trụ, bọn họ cũng có được uy năng thao túng mà người tu hành bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Theo như Ô Ương được biết, thậm chí chủ tế còn có thể mượn sức mạnh của tồn tại được mai táng bên trong Táng Thế Chi Quan để sử dụng, cho dù chỉ là một sợi cũng có đủ uy năng hủy thiên diệt thế.
Phốc.
Huyết vụ bộc phát giữa không trung. Tông chủ Tà Nguyệt Tông gầm thét, chiến ý ngang trời, sáng rực khắp nơi, tiêu hao tất cả sinh cơ, nhưng vô ích. Cơ thể của ông còn chưa kịp chạm vào đã tan rã, biến thành huyết vụ và quang vũ đầy trời, bỏ mình ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này quá sức tuyệt vọng, giống như con bươm bướm nhào vào trong ngọn lửa, nhưng còn chưa kịp đến gần đã bị cháy thành tro tàn.
Tất cả trưởng lão và đệ tử Tà Nguyệt Tông đều bi thiết, ánh mắt của nhiều người hiện lên sự tuyệt vọng và muốn chết. Đối mặt với tồn tại khủng bố như thế, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống cự. Hết chương 3417.



Bạn cần đăng nhập để bình luận