Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1536: Làm sao nàng cũng tới

Chương 1536: Làm sao nàng cũng tới

Về phần Giang Thần, hắn bây giờ đang bị mấy tên đạo tặc mang theo ở phía sau, một mặt âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Trường Ca.

Ngoại trừ đáp ứng thì ở thời điểm này hắn không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù Cố Trường Ca đã đồng ý rằng sau khi chuyện thành công thì sẽ thả hắn nhưng Giang Thần cũng không tin lời nói của Cố Trường Ca.

Từ trong miệng những ngục tốt trông coi hắn tối qua, hắn nghe nói Tiêu Nhược Âm đã tới tìm Cố Trường Ca cầu xin tha thứ.

Điều này khiến cho nội tắm hắn bởi vì đã hết hy vọng đối với Tiêu Nhược Âm mà hóa thành bãi nước đọng bỗng nhiên sinh ra gợn sóng.

Xem ra Tiêu Nhược Âm vẫn không tuyệt tình vô nghĩa đến mức thấy chết mà không cứu, có lẽ giống như Ngưu Điền nói, nàng có nỗi khổ tâm nào đó.

Hắn phải sống sót đi ra ngoài, tìm được Tiêu Nhược Âm, chính miệng hỏi nàng.

Mà ngay khi đám người Cố Trường Ca rời khỏi Côn Ô thành, một thân ảnh bạch y lặng lẽ rời đi từ bên ngoài thành, tư thế có vẻ hơi quái dị, âm thầm đi theo phía sau.

Dường như người xung quanh cũng không nhìn thấy nàng, hoặc là làm như không thấy.

“Xem ra Cố Trường Ca hắn định tiến vào Côn Sơn từ phía chính diện…”

Tiêu Nhược Âm nhíu mày, cách bọn người Cố Trường Ca một khoảng cách rất xa, lo lắng lực cảm giác cường đại của Cố Trường Ca sẽ phát giác ra tung tích của nàng.

Nàng nắm chắc sẽ giấu được những người khác, thế nhưng không nắm chắc sẽ giấu được Cố Trường Ca.

Nhất là sau khi tiếp xúc thân mật đêm qua, nàng càng có cảm giác thực lực của Cố Trường Ca sâu không lường được. E rằng tại thượng giới bây giờ tìm không được mấy người có thể ngăn cản được hắn.

Nếu không biết Cố Trường Ca vẫn chưa phát giác được dị trạng của nàng, Tiêu Nhược Âm cũng hoài nghi tối hôm qua Cố Trường Ca cố ý.

Nếu không tính lần kia trước khi thức tỉnh ký ức, thực ra nàng cũng chưa từng trải qua sự đời, đương nhiên là không chịu đựng nổi, đến cuối cùng sức cùng lực kiệt, ngủ thật say.

Tỉnh lại một lần nữa thì đã là ngày hôm sau, trong cung điện sớm đã không nhìn thấy người, thân ảnh của Cố Trường Ca không rõ tung tích.

Điều khiến nàng cảm thấy kinh hãi là dựa theo năm tháng chân thật, trong vô số năm tu đạo thì đây là lần đầu tiên nàng ngủ sâu như vậy, thậm chí ngay cả chuyện Cố Trường Ca rời đi lúc nào cũng không hay.

Mặc dù khu vực biên giới Côn Sơn hoang vu nhưng vẫn có một mảnh đại sơn kéo dài.

Một ngọn nối tiếp một ngọn trông nguy nga mà hùng vĩ, toàn thân hiện lên màu đỏ nâu, có lẽ là vì dính huyết dịch của Tiên Vương, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Thậm chí tại nơi xa xôi hơn còn có thể nhìn thấy có thần quang chìm nổi bên trong, hỗn độn khí mịt mờ, phù văn chớp hiện, hoa văn đại đạo trên dưới ngang dọc.

Nhưng trong đó cũng bao gồm nguy cơ tứ phía, yêu thú tứ hành đáng sợ cũng đủ để áp bách cường giả Chí Tôn cảnh khiến người ta nửa bước cũng khó đi.

Mà lúc này, trong hư không một mảnh mơ hồ, tiếp theo có mấy thân ảnh mang khí tức khủng bố đi ra từ bên trong.

Trong số đó có một nam tử trung niên mặc thanh y, dáng người kiên cường mắt sáng như sao. Hắn ngang nhiên đứng đó, nhìn vô cùng anh dũng.

Dường như bên cạnh hắn có ánh sáng di động, cũng có thân ảnh như mộng như ảo nhảy nhót, hiển nhiên là biểu hiện của tu vi thâm sâu.

Ngay cả bên cạnh gia chủ hiện tại của Cơ gia là Cơ Hạo cũng có vô vàn thân ảnh, có cao tầng Cơ gia, lão tổ, cũng có bằng hữu tốt mà hắn mời tới từ những địa phương khác. Hắn muốn bọn hắn nghĩ cách cứu viện tiên tổ của Cơ gia, góp một phần sức để giúp đỡ.

“Gia chủ, may mà có Trường Ca thiếu chủ. Nếu không thì bằng vào sức mạnh của chúng ta vốn không thể hiệu triệu được nhiều người tới nghĩ cách cứu viện tiên tổ như vậy.”

Nhìn thấy cách đó không xa đang có từng đạo thần hồng hướng tới nơi này, một vị lão bà hưng phấn nói với mấy phần kích động.

Thời điểm nhắc tới Cố Trường Ca thì càng tràn ngập sùng kính.

“Đúng vậy, may mà có Trường Ca thiếu chủ. Nhưng trong kế hoạch nghĩ cách cứu tiên tổ lần này, chúng ta không biết phải tổn thất bao nhiêu người.”

Gia chủ của Cơ gia gật đầu tán đồng. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không nghĩ ra sẽ có nhiều thế lực đạo thống đến đây trợ giúp bọn hắn như vậy.

“Nghe nói trong khoảng thời gian này Sơ Nguyệt tiểu thư cùng Nghiêu Tinh thiếu gia đã đi rất lâu cùng với Trường Ca thiếu chủ, đây chính là cơ hội của Cơ gia chúng ta đó gia chủ!”

Mấy vị tộc lão ở một bên tươi cười, biểu tình vô cùng cao hứng.

Giữa sơn phong bốn phía, từng đạo thần hồng, quang hoa lướt qua trường không.

Người của các đại giáo thế gia đều chạy đến đây, trong đó có rất nhiều thân ảnh của tuổi trẻ Chí Tôn, bên cạnh có cường giả đi theo bảo hộ.

Đám người Thiên Hoàng Nữ, Lục Quan Vương, Thiên Yêu quân chủ, Kim Thiền Phật Tử từ các nơi hiện thân, trông về Côn Sơn xa xăm.

“Lần này chúng ta đi theo tộc nhân cùng với lão tổ, liệu Cố Trường Ca kia dám bắt chúng ta chắc.”

Ở một hướng khác, thân ảnh đám người An Hi và Tiểu Chiến Tiên, Ngưu Điền cũng xuất hiện. Phía sau bọn hắn cũng có vô số cường giả đi theo, thần quang ẩn hiện, bảo quang lấp loé, khí huyết kinh người.

Đương nhiên, làm cho người ta chú ý nhất vẫn là hai Kẻ thành đạo. Một vị đến từ Chiến Tiên phủ, một vị đến từ ẩn thế An tộc, chính là vị thúc tổ An Vương Sơn của An Hi kia. Sau khi biết chuyện này, hắn từ An tộc chạy tới, bảo vệ bọn người An Hi chu toàn.

“Hả? Làm sao có thể… An Nhan kia, sao nàng ta cũng tới?”

Thế nhưng đúng lúc này, sắc mặt An Hi bỗng khẽ biến, chú ý thấy trong đám tộc nhân An tộc chạy đến Côn Sơn lần này có một thiếu nữ tóc bạc tuyệt mỹ.

Hết chương 1536.
Bạn cần đăng nhập để bình luận