Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1361: Mượn dùng chí bảo

Chương 1361: Mượn dùng chí bảo

"Vân Trạch, ngươi….."

Vực chủ của Vân Trạch đại vực là một nam tử trung niên cực kì oai hùng, cả người bao phủ trong Hỗn Độn sương mù, đôi mắt thâm thúy, có loại cảm giác cường giả vô địch.

Trong lúc giơ tay nhấc chân, ý chí bành trướng mà mênh mông tràn đầy giữa phiến thiên địa này.

Rất hiển nhiên, đây là một vị Thành Đạo giả có tu vi cực kì cao thâm, không phải là kẻ mà những người vừa nãy ra tay có thể so sánh.

"Phụ thân, ý ta đã quyết."

"Ngài không cần khuyên ta nữa."

Triệu Vân Trạch khôi phục sự bình tĩnh, sau đó nhìn đám người sau lưng mình, trong đó có bạn tốt của hắn, cũng có hồng nhan.

Mặc dù bọn hắn đều đang khuyên nhủ hắn, nhưng Triệu Vân Trạch lại chỉ có thể không quan tâm.

"Đây là lực lượng tín ngưỡng của trăm triệu sinh linh Vân Trạch đại vực hội tụ vô số năm qua, mong là nó có thể giúp ngươi."

Vực chủ than nhẹ một tiếng, tự biết khuyên không được Triệu Vân Trạch.

Thần sắc của hắn lạnh như băng nhìn thoáng qua Cố Trường Ca ở bên ngoài Thiên Lộc thành, sau đó vung tay lên, một tôn Viên Đỉnh ba chân màu tím hiện lên.

Trong nó có ánh sáng màu vàng óng, đó là những sợi tín ngưỡng chi lực không ngừng từ thiên địa các nơi tụ hội đến.

Trong lúc mơ hồ, nó dường như cộng hưởng với Triệu Vân Trạch, khiến cho làn da, xương cốt và phổi của hắn đều lóe lên quang huy, cả người tựa như thoát thai hoán cốt.

"Đây là lực lượng của Vân Trạch đại vực…"

Vẻ mặt đám Thành Đạo giả khẽ động, Vực Chủ của thập đại vực đều có thủ đoạn và bí pháp của riêng mình, có thể vận dụng lực lượng của giới vực.

Nghe nói Vân Trạch đại vực lấy tín ngưỡng chi lực hội tụ vào trong tu hành, tín ngưỡng bất diệt, chân thân bất hủ.

Thủ đoạn như vậy, có thể nói là huyền diệu khó lường.

"Đây là tổ kỳ tộc ta, lúc trước đã từng nhiễm máu tươi, hôm nay để Vân Trạch thiếu chủ mượn dùng một lát, trấn sát kẻ địch Thượng Giới."

Một trong tứ đại chiến thần tộc, tộc trưởng của Huyền Vũ Chiến Thần tộc đi tới, giao một cây đại kỳ kinh thế phất phơ giữa thiên địa cho Triệu Vân Trạch.

Đây là Huyền Vũ tổ kỳ, mặc dù đã bị tàn phá, vài chỗ còn bị nhiễm máu tươi, nhưng vẫn khó nén được thần uy.

Tứ đại chiến thần tộc đều có tổ kỳ của riêng mình, lúc trước chiến đấu chẳng biết đã vỡ vụn từ lúc nào.

Nhưng mà uy lực của nó lại vượt qua Đế khí, đón gió rêu rao dường như muốn đánh nứt bầu trời.

Nhìn thấy cảnh tượng này, thần sắc của tất cả mọi người Bát Hoang Thập Vực không khỏi chấn động, bỗng nhiên cảm thấy có chút hy vọng.

Có hai kiện chí bảo như thế hộ thân, thực lực của Triệu Vân Trạch rõ ràng tăng lên rất nhiều, chưa chắc không thể địch lại Cố Trường Ca.

"Đa tạ tiền bối."

Triệu Vân Trạch gật đầu, tiếp nhận Huyền Vũ tổ kỳ, thân ảnh lóe lên xuyên thấu qua truyền tống tế đàn, hào quang hiển hiện, cuối cùng hiện thân bên ngoài Thiên Lộc thành.

Chiến ý và kiếm khí ngút trời, dường như có thể bóp nát vũ trụ.

Tất cả Chí Cường giả của Thượng Giới nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

Mặc dù Triệu Vân Trạch có pháp khí tín ngưỡng của Vân Trạch đại vực và Huyền Vũ tổ kỳ trong tay, nhưng mà ở trong mắt bọn hắn thì Triệu Vân Trạch vẫn không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca đi đến hôm nay, sức mạnh vô địch của hắn đã sớm khắc sâu vào lòng người.

"Đoán thử xem Trường Ca thiếu chủ sẽ tốn bao lâu để giải quyết người này?"

"Không đến trăm chiêu người này nhất định sẽ vẫn lạc."

"Chỉ là thứ sâu kiến hèn mọn mà cũng dám mưu toan chiến thắng thủ lĩnh của giới ta?"

Bọn hắn thỏa luận xôn xao, thân ảnh tựa như Thái Cổ Ma Sơn, tuyên cổ vĩnh hằng bất động, sừng sững đứng trong sương mù.

Ánh mắt bọn hắn rất lạnh lùng, giọng nói mang theo trào phúng và khinh thường truyền tới, cũng không lớn, nhưng lại vang vọng thiên địa, khiến vẻ mặt của đám người Bát Hoang Thập Vực đều cứng đờ, sự vui mừng giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người rét buốt.

Nếu như là người bình thường trào phúng, bọn hắn tuyệt đối sẽ đánh trả lại, có điều đây là một đám Chí Cường giả Thượng Giới, đã sống vô số kỷ nguyên, vô địch thiên địa.

Uy thế của bọn hắn chỉ mỗi đứng ở nơi đó thôi đã khiến người khác kinh hãi, sắp ngã sấp xuống đất.

"Pháp khí tín ngưỡng? Một cái chiến kỳ tàn phá? Đây là chính là thứ mà ngươi dựa vào?"

Cố Trường Ca hứng thú quan sát Triệu Vân Trạch, trên người tiên khí lượn lờ, tràn ngâp sương mù màu trắng.

Cả người hắn sừng sững trong đó, lại như có ba ngàn thế giới cổ lão hiển hiện xoay quanh, thôi động chư thế tiến lên.

Áp lực mênh mông mà kinh khủng ép xuống, như muốn làm toàn bộ sinh linh run rẩy và hàng phục.

Đây là uy thế không gì sánh kịp, sao trời bên ngoài cũng bởi vì ý niệm của hắn mà run rẩy, như hải dương chập trùng, muốn hóa thành mưa sao bùng cháy rơi xuống.

Triệu Vân Trạch lạnh lùng nhìn đối phương, ánh mắt không che giấu hận thù và sát khí, từng sợi kiếm mang dâng lên quanh người hắn, như có thể chém đứt nhật nguyệt sao trời bất cứ lúc nào.

"Ngươi đừng đắc ý, không đấu một trận thì ai biết được?"

Hắn không sợ, nếu đã có dũng khí đứng ra, đương nhiên sẽ không sợ chiến đấu với Cố Trường Ca.

Trong lúc nói chuyện, trong tay hắn xuất hiện một thanh Kiếm Thai, đó chính là chí bảo ôn dưỡng nhiều năm, ẩn chứa lực sát thương kinh khủng.

Hết chương 1361.
Bạn cần đăng nhập để bình luận