Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 487: Ban thưởng kinh văn

Chương 487: Ban thưởng kinh văn

Lúc toàn bộ Huyền Vực bởi vì một chuyện thượng tiên giáng lâm mà huyên náo cả nên.

Giờ này khắc này, Thái Hư môn.

Trong đại điện của tòa hành cung rộng rãi mà cao lớn nhất.

Bầu không khí đang tràn ngập vẻ nghiêm túc.

Tông chủ và tất cả trưởng lão đều tề tụ về nơi này, trong sắc mặt cung kính còn mang theo vài phần hiếu kì, nghi hoặc.

Phía trên bọn hắn là mấy lão quái vật nghe nói tự bế quan xông ra, bối phận rất đáng sợ, đều là tu vi Thánh Nhân cảnh.

Đồng thời cũng là nội tình tồn tại vô cùng cường đại của Thái Hư môn những năm gần đây, sẽ không dễ dàng lộ diện.

Hôm nay hoàn toàn là bị chấn kinh mới tỉnh lại, chạy tới đại điện, muốn chủ trì đại cục.

Dù sao tin tức này, thật sự quá kinh thế hãi tục, khiến bọn hắn không thể không nghiêm túc.

Ở bên ngoài đại điện đều là đệ tử kiệt xuất thế hệ này của Thái Hư môn.

Trong ánh mắt bọn hắn đều là vẻ hiếu kỳ, kinh ngạc nhìn về phía Cố Trường Ca đang nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc dị thường bình tĩnh đạm mạc, dường như không quan tâm đến ngoại giới.

"Vị này lẽ nào chính là vị thượng tiên trong truyền thuyết kiasao?"

"Đứng ở nơi đó, giống như là đứng tại một thế giới khác, quả nhiên là người không cùng đẳng cấp với chúng ta."

"Quá kinh khủng. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật như vậy."

Một vị thiên chi kiêu nữ, trong ánh mắt đều là kinh ngạc.

"Loại tồn tại này tu vi đúng là sâu không lường được, chỉ là trong lúc lơ đãng lộ ra một luồng khí tức cũng làm người ta nhịn không được phát run, so với lúc trước phải đối mặt với Thánh Nhân, còn kinh khủng hơn rất nhiều."

"Lời của chúng ta, thượng tiên chỉ sợ đều nghe được vào trong tai. Đoán chừng tiên tổ của chúng ta, bây giờ cũng là nhân vật như vậy nha!"

Bọn hắn đang thấp giọng nói chuyện, lúc ấy nghe được tin đồn, tất cả đều khiếp sợ không gì sánh nổi.

Cùng tiên tổ tám mươi vạn trước có giao tình, vậy mà tự mình hạ phàm, còn nói phải trả ân tình.

Việc này quá kinh ngạc đi, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, đúng là không dám tưởng tượng.

Cố Trường Ca đối với những lời nói sợ hãi thán phục, thổi phồng, nịnh nọt này, đều không có chút để ý, giống như không nghe thấy hoặc đã sớm miễn dịch.

Nói thực là hắn vẫn rất hi vọng có người lúc này nảy sinh một chút nghi ngờ, miễn cho ngồi không buồn tẻ, không có chút thú vị gì cả.

"Khởi bẩm tông chủ, đầu đuôi sự tình chính là như vậy."

Bên trong đại điện, thần sắc Triệu Vũ mang theo vẻ kích động, thanh âm phát run, bẩm báo mọi chuyện.

Hắn dẫn đường cho Cố Trường Ca một mạch đi thẳng tới bên trong Thái Hư môn.

Trên đường, Cố Trường Ca mặc dù chưa từng mở miệng nói cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Cố Trường Ca hẳn là đối với hắn vẫn có chút thưởng thức.

Cho nên Triệu Vũ tận lực kể lại tình cảnh lúc ấy Cố Trường Ca hạ phàm.

Không có người hoài nghi việc này là giả, ngược lại đều giống như Triệu Vũ, kích động, hưng phấn vạn phần.

"Không biết tôn hiệu của tiền bối là?"

Nghe vậy, tông chủ Thái Hư môn cũng rất nhanh phản ứng kịp, thanh âm có chút phát run.

Không hề hoài nghi lời Triệu Vũ là thật hay giả.

Năm đó tiên tổ của Thái Hư môn, cũng là một vị nhân vật trong truyền thuyết, ở cả Huyền Vực lẫn cả Thiên Thần giới, đều lưu lại uy danh hiển hách.

Phi thăng lên thượng giới, có thể kết bạn với Cố Trường Ca, chắc hẳn cũng là chuyện rất bình thường.

Dù sao ngay cả mấy lão ngoan đồng phía sau hắn, cũng không dò được tu vi của Cố Trường Ca.

Có thể thấy được sự cường đại của Cố Trường Ca!

Điều này khiến hắn xác định suy đoán của mình.

"Tôn hiệu không cần nói nhiều."

Cố Trường Ca lúc này rốt cục mở mắt, trong thần sắc bình thản mang theo một tia không kiên nhẫn.

Trong lời nói là một bộ dáng nhìn rất quái gở lạnh lùng.

Hắn đảo qua mọi người trong đại điện, ánh mắt khiến tim mấy lão ngoan đồng Thánh Nhân cảnh không khỏi đập nhanh.

Thần hồn bọn hắn đều run lên, không kìm được lui lại mấy bước, không chịu nổi loại ánh mắt này.

Chớ nói chi là những người khác, dưới một tia khí tức này xém chút nữa đã quỳ gục xuống.

"Ân tình của Sở Thái Hư, hôm nay ta sẽ trả, đây là Thái Hư tạo hóa pháp, là tiên tổ của các ngươi ngày đó cùng ta thôi diễn, sáng tạo ra. Hắn khó mà hạ phàm, hôm nay pháp môn này liền do ta thay hắn truyền thụ cho các ngươi."

Cố Trường Ca sắc mặt tự nhiên, nhàn nhạt mở miệng nói.

Cái tên Sở Thái Hư này, là sau khi hắn tiến vào Thái Hư môn, tùy ý nhìn thấy ở pho tượng to lớn trên quảng trường.

Dựa theo motip cũ, nếu như không ngoài ý muốn, đây chính là tên của tiên tổ Thái Hư môn.

Cố Trường Ca thuận miệng như vậy, cũng không phải là không có căn cứ.

Ông! !

Sau đó, hắn tiện tay vung lên, trong hư không trước mặt, lập tức hiện lên từng cái phù văn cổ lão vàng lấp lánh.

Tựa như tinh hà mênh mông mà thâm thúy, đang không ngừng diễn hóa, đang không ngừng diễn dịch.

Thấy cảnh này, hô hấp của tất cả mọi người ở trong đại điện đều ngừng lại.

Ngoài điện một đám đệ tử trẻ tuổi, cũng trừng to mắt, hô hấp tăng lên.

Bọn hắn thật sự không nghĩ tới, vị thượng tiên này lại trực tiếp như thế.

Một bộ kinh văn vô cùng trân quý vậy mà trực tiếp xuất thủ, ban thưởng ở trước mặt tất cả mọi người, để nó hiện lên ở trong hư không.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn không chớp mắt, muốn thấy rõ chân ý của những phù văn kia.

"Đây không đơn giản chỉ là...Thánh Cảnh kinh văn.... "

"Ẩn chứa siêu thoát chân ý huyền diệu của Thánh Cảnh..."

Rất nhanh, một lão ngoan đồng Thánh Nhân cảnh phát giác ra điểm huyền diệu trong đó, không khỏi mở to hai mắt, không thể tưởng nổi kêu lên thành tiếng.

Hắn vô cùng hưng phấn và kích động.

Những người khác thấy vậy, cũng chịu khó nhìn chằm chằm không dám chớp mắt, sợ bỏ qua mất cái gì.

Lời nói của Cố Trường Ca là thật hay giả, bọn hắn căn bản không có hoài nghi, dù sao ai sẽ dở hơi hạ phàm đến đây, chỉ là vì ban thưởng bộ kinh văn này.

Trừ phi đầu óc có vấn đề.

Loại thái độ này của Cố Trường Ca, cho bọn hắn cảm giác muốn tin hay không thì tuỳ, bọn hắn hết lần này đến lần khác đều cho rằng đây chính là tính cách mà cao nhân nên có.

Mà sau khi ban thưởng bộ kinh văn này, Cố Trường Ca lại lẳng lặng nhắm hai mắt, không quan tâm, cũng không nói thêm cái gì.

Theo bọn hắn thấy, đây chính là hình tượng cao nhân, cao cao tại thượng, quái gở lạnh lùng.

Nhưng trong lòng Cố Trường Ca thì đang lướt qua đủ loại ý nghĩ, cảm thấy rất hứng thú.

Hết chương 487.
Bạn cần đăng nhập để bình luận