Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1267: Cổ Vô Địch

Chương 1267: Cổ Vô Địch

Ngay lúc đó, trên thác nước lập tức xuất hiện một đại lục tráng lệ mà rộng lớn, lơ lửng giữa bầu trời.

Hội tụ đông đảo rất nhiều hung thú và chim cổ, mấy khu rừng nguyên thủy nối tiếp nhau dày đặc, vô số dãy núi to lớn, cung điện cổ xưa khó hiểu.

Thác nước Hỗn Độn có tiên khí đổ xuống, treo giữa toàn bộ ngọn núi nơi đây.

Từng tầng mây tiên khí trôi ngang xen lẫn với tiên quang.

Vạn đạo ánh sáng rực rỡ báo điềm lành.

Đây thật sự là một cảnh tượng làm người phải khiếp sợ.

Nơi đây tựa như thế ngoại niết bàn chân chính, Tiên Cảnh giữa nhân gian.

Mà sinh linh ở đây cũng có một loại tiên vận, khí tức mạnh mẽ không bình thường, có thể nói khác hoàn toàn với người của thế giới bên ngoài.

Rất nhiều tiên dược và thần tuyền hiếm thấy trên đời.

Trong đó có tảng màu tím cao vút, vách đá trơn bóng, cỏ cây sinh trưởng mọc ở trên đấy, Kỳ Lân Thụy Thú, nằm một mình ngay dưới tảng đá.

Từng đạo màu bạc đổ xuống, bốc hơi mờ mịt, linh cầm bay múa, thảo dược lâu năm thơm ngát.

Phóng tầm mắt ra, còn có thể thấy tiên sơn thần nhạc, nơi xa có cả cung điện Thiên Khuyết, vô cùng lộng lẫy.

Ngay chỗ ở giữa nhất, còn có từng ngọn núi lớn vô cùng đồ sộ, ánh sáng bao phủ, chung quanh có thác nước đổ xuống, tựa như từng hòn đảo nhỏ chi chít khắp nơi.

Từng đạo cầu vồng lướt qua chân trời, cách ăn mặc của các tu sĩ trong đó đều là vũ y tinh quan (lông vũ sáng rực như ngôi sao), ánh sáng tiên nhân phủ quanh, áo bào bồng bềnh, mang theo cảm giác siêu nhiên.

"Không biết nhị sơn chủ có suy nghĩ thế nào, vậy mà lại dự định phong sơn (đóng núi), không nhúng tay tới chuyện bên ngoài nữa."

"Nghe nói nhị sơn chủ trong một lần tình cờ lấy được quẻ tượng, phỏng đoán sắp gặp phải một tai hoạ lớn, cũng không biết là thật hay giả, bây giờ, mấy vị sơn chủ đang đến đệ nhị sơn để bàn bạc thương thảo với nhị sơn chủ."

"Cửu Đại Sơn chúng ta đã rất lâu chưa hiển hiện xuống nhân gian, lần này nghe nói Thượng giới lại xâm lấn tới lần nữa, ta còn đang chờ ngày hiển diện trước thiên hạ, để thu được tín ngưỡng."

"Đáng tiếc ngay vào lúc này, nhị sơn chủ lại muốn tiến hành phong sơn."

Mấy vị tu sĩ tay áo rộng lớn, khống chế cầu vồng, lướt qua giữa vòm trời, đang nói chuyện phiếm.

Mặt mũi bọn họ trông cũng rất trẻ trung, nhưng tuổi tác chân chính, có lẽ cũng không nhỏ, từ sâu dưới đáy mắt ngẫu nhiên vẫn có vẻ tang thương.

Giờ phút này, trong lúc nói chuyện lại không kiềm chế chút ý oán trách việc phong sơn của nhị sơn chủ.

"Sự việc mà sư tôn nói tới, đương nhiên vẫn còn thâm ý khác, các ngươi nói lung tung phía sau, cũng không sợ sư tôn biết được, sẽ trách phạt sao?"

Ngay lúc đó, chợt truyền đến một trận thần hi, một con đường màu vàng đột nhiên xuất hiện giữa chân trời.

Một nữ tử tuyệt đẹp bước ra, khuôn mặt của nàng như tranh vẽ, da thịt trắng sáng như tuyết, như tiên tử đi ra từ trong tranh, mang theo tiên khí, đáng tiếc sắc mặc lại lạnh lẽo, cho người ta một loại cảm giác cao không thể chạm tới.

Nghe được lời ấy của nàng, vẻ mặt mấy vị tu sĩ đang nói chuyện cũng không nhịn được thay đổi, vội vàng nói, "Mong Đại sư tỷ thứ tội, chúng ta biết sai rồi, lần sau không dám."

Nữ tử tuyệt sắc nhàn nhạt lườm tất cả bọn hắn một cái, nói, "Lần sau không thể chiếu theo lệ đó nữa, đừng để ta được lại nghe các ngươi nói xấu sư tôn sau lưng thêm lần nào."

"Vâng vâng vâng, chúng ta biết rồi, cám ơn Đại sư tỷ."

Mấy vị tu sĩ vội vàng trả lời, vô cùng kính sợ đối với nữ tử tuyệt sắc trước mặt, sau đó mau chóng rời khỏi nơi đây, không dám ở lâu.

Nữ tử tuyệt sắc tiếp tục nhìn về thân ảnh bọn họ, đến lúc biến mất không thấy nữa, mới thu hồi ánh mắt.

Lông mày nàng nhịn không được nhíu một cái, gần như thì thào nói, "Đoạn thời gian này, ý oán trách đối với sư tôn càng dày đặc giữa tất cả các núi, thậm chí còn có rất nhiều ý kiến phản đối."

"Hoàn toàn chính xác, Thượng giới xâm lấn Bát Hoang Thập Vực, chính là giờ phút đệ tử Cửu Đại Sơn nên dương danh xuống trần gian, nhận về tín ngưỡng, mà hết lần này tới lần khác sư tôn lại muốn tiến hành phong sơn, thật sự khiến người ta không nghĩ ra."

“Nếu lời Tố Vân Đại sư tỷ nói đúng, vậy hành động của nhị sơn chủ bây giờ thật sự là làm người khác khó hiểu."

Hiện tại, chợt truyền đến âm thanh của một nam tử, nương theo nắng sớm nhàn nhạt, một thân hình nhẹ nhàng ngưng tụ lại giữa thiên địa.

Đây là một nam tử người mặc giáp chiến y màu vàng, vô cùng cao lớn, ngay cả sợi tóc cũng vàng óng ánh, ở phía trên trông như có vô số ánh sáng lưu chuyển, giữa con ngươi có đồng tử màu vàng nhạt, tựa như một vị thần minh trẻ tuổi, mang đến cho người ta một loại cảm giác mạnh mẽ vô song.

Đằng sau lưng nam tử mặc giáp chiến y màu vàng, còn có mấy tu sĩ đi theo, nam nữ đều có, ẩn ẩn như người cầm đầu.

"Trần Tố Vân chào Đạo Tử."

Lúc chào nam tử giáp chiến y màu vàng, ánh mắt của Trần Tố Vân cũng không thay đổi, nhẹ nhàng hành lễ nói.

"Đại sư tỷ không cần đa lễ, ngươi và ta đều là đệ tử Cửu Đại sơn, không cần khách khí như thế."

Nam tử mang giáp chiến y vàng nghe vậy mỉm cười nói, lộ vẻ vô cùng dịu dàng hữu lễ.

Cửu Đại Sơn không giống với mấy thế lực còn lại, ở chỗ này ngoại trừ sơn chủ ra, cũng không có phân chia vị trí trưởng lão.

Mà bối phận sẽ dựa vào thời gian bái nhập tu hành ở Cửu Đại Sơn mà quyết định.

Ví như Trần Tố Vân, thời gian bái nhập Cửu Đại Sơn của nàng so với những người còn lại đều lâu hơn, chính là Đại sư tỷ danh chính ngôn thuận.

Trước mặt nam tử mang giáp chiến y vàng, tên là Cổ Vô Địch, cũng là Đạo Tử lẫn truyền nhân của Cửu Đại sơn.

Theo cái tên cũng có thể thấy được trong lòng còn có ý muốn vô địch thiên hạ, lòng muốn quét ngang vạn cổ.

Dù thời gian hắn bái nhập Cửu Đại Sơn có muộn hơn bọn người Trần Tố Vân.

Nhưng bởi vì thiên phú mạnh mẽ, tu vi lại lần lượt vượt qua người đến trước, nghiền ép tất cả mọi người, đã trở thành Đạo Tử của Cửu Đại sơn, danh tiếng nhất thời vang xa.

Ở Cửu Đại sơn, ngoại trừ tất cả đại sơn chủ ra, thân phận của hắn thuộc hàng tôn quý nhất, dù là đệ tử thân truyền của tất cả các đại sơn chủ, thấy hắn cũng phải hành lễ.

Cho nên đối với Trần Tố Vân ở trước mặt, thái độ của hắn rõ ràng không có tôn kính như mọi người còn lại, vô cùng tự nhiên.

"Đúng rồi, Đại sư tỷ ngươi đã ở đây, tại sao lại không thấy tiểu sư đệ vậy?"

"Ta nhớ trong ngày bình thường, các ngươi như hình với bóng, ngươi đi đến đâu, hắn sẽ theo tới đây mà? Bây giờ sao lại chưa gặp qua hắn thế?"

Ánh mắt của Cổ Vô Địch nhìn sang đằng sau lưng Trần Tố Vân, tựa như có chút kinh ngạc, biết rõ còn cố mà hỏi thăm.

"Bây giờ, tiểu sư đệ hắn đang ở bên cạnh sư tôn, có lẽ sư tôn đang bàn giao việc cho hắn rồi."

Nghe vậy, Trần Tố Vân lắc đầu, vẻ mặt của nàng bình tĩnh nhàn nhạt nói.

"Thật sao? Lúc đầu ta còn có vài việc, muốn tìm tiểu sư đệ nói một chút, không ngờ hắn vậy mà không có ở đây, vậy quên đi."

Cổ Vô Địch cười cười, trong mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên lắc đầu nói.

Hết chương 1267.
Bạn cần đăng nhập để bình luận