Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1100: Sát thủ

Chương 1100: Sát thủ

Xa xa trong đồi núi, tử khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi.

Nơi này thậm chí có thể thấy được rất nhiều thi hài của yêu thú khổng lồ, chúng chất thành đống như một ngọn núi nhỏ, lẳng lặng nằm ở chỗ này, bên trên đã sớm không thấy huyết nhục, chỉ còn lại một bộ xương cốt khô khốc.

Ở nơi đây, còn có một mảnh cung điện đã đổ sụp, có vẻ như nơi này đã từng có một thế lực trú ngụ, rất nhiều nơi còn lờ mờ thấy được lầu các, quảng trường.

"Dựa theo tuyến đường, sâu trong chỗ này sẽ là cánh cửa kia, ta cũng đã cảm giác được khí tức của nó….."

Quân Phàm lên tiếng, trong giọng nói có chút kích động, cuối cùng không phụ sự kỳ vọng, hắn rất nhanh có thể nhìn thấy phụ hoàng, sẽ hỏi thăm được rất nhiều chuyện trong sáu ngàn năm qua.

Tống Ấu Vi gật đầu, đằng sau những cung điện đổ sụp kia là một rừng cây tràn ngập sương mù màu đỏ.

Nàng trước nay chưa từng nhìn thấy những chủng loại cây cối đó, quan trọng nhất là mặc dù với thủ đoạn của nàng cũng phải hao tốn không ít thời gian mới có thể loại bỏ được chướng ngại trong đó, còn tiêu tốn một bí bảo phá trận cực kì trân quý.

Bây giờ, nàng nhịn không được có chút tò mò về nơi này.

"Đám sương mù màu đỏ kia có tính ăn mòn cực kỳ mạnh, tựa như được thổi tới từ Cửu U chi địa. Nếu như tiếp xúc thời gian quá lâu thì sẽ gặp tai họa khó lường."

Tống Ấu Vi lấy một kiện bí bảo tựa như hỗn thiên nghi từ trong Tu Di Giới ra rồi bỏ một ít sương mù màu đỏ vào trong, kết quả lại phát hiện đám sương mù đỏ đó như có linh tính, thậm chí còn đang ngọ nguậy.

Cảnh tượng kia làm nàng không rét mà run.

Nhưng bên ngoài của nàng có linh khí hộ thể, tạm thời có thể ngăn trở những thứ đó.

Rất nhanh, ba người Quân Phàm xâm nhập vào rừng cây màu đỏ, tại chỗ giao nhau của vài ngọn núi, bọn hắn thấy được một cánh cửa vô cùng nguy nga, tỏa ra tia sáng, có khí phách tuyên cổ, bất hủ chi ý đứng sừng sững tại nơi đó.

Đằng sau chính là một ngọn núi nhìn không thấy đỉnh, dường như có thể đi thông qua thế giới khác.

"Đây là cái gì…."

Quân Dao cảm giác được một luồng hơi lạnh, giống như bọn hắn đã đi tới trước mặt Quỷ Môn quan chân chính.

Một sợi sương mù màu đỏ đậm đang len lỏi qua cánh cửa, làm cho người ta không khỏi rùng mình.

"Tử Môn…."

Tống Ấu Vi nhíu chặt mày, nghe nhiều biết rộng, nàng nhận ra hai chữ cổ xưa ở trên cánh cửa, đó là yêu văn cực kì cổ xưa từ thời kỳ Tiên Thiên, bây giờ đã sắp thất truyền.

Đám người bắt đầu vây quanh cánh cửa đó, bắt đầu đi dạo xung quanh rồi xem xét.

Mà bây giờ, Quân Phàm cảm giác được không gian trong thức hải của hắn hiện lên một vầng tia sáng lờ mờ.

Chiếc chìa khóa kia đang phát sáng, nó xuất hiện ở trong một góc, có thể lấy ra theo tâm niệm của hắn.

Giờ khắc này, hắn đã xác định, Tử Môn mà Huyền Dương Yêu Đế nói tới chính là ở đây.

Chỉ có người cầm chìa khóa mới có thể bước qua cánh cửa kia.

"Đây chính là cơ duyên mà Tiểu Phàm ngươi muốn tìm? Nó nằm ở đằng sau cánh cửa đó à?" Quân Dao hỏi, trong lòng rất là khẩn trương, bàn tay nắm chặt vật hộ thân mà Cố Trường Ca cho nàng.

Quân Phàm không khỏi nở nụ cười, hiện giờ, cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.

Hắn gật đầu nói, "Đằng sau cánh cửa kia ẩn núp bí mật dẫn đến Yêu Giới đại loạn sáu ngàn năm trước, chỉ cần ta đi vào thì sẽ biết được tất cả."

Hắn tin tưởng chỉ cần mình tìm được Huyền Dương Yêu Đế thì thế cục hiện tại ở Yêu Giới sẽ thay đổi trong nháy mắt.

Tình huống Hi Dao Nữ Hoàng nhất thống chín vực cũng sẽ nhanh chóng bị đánh vỡ, tất cả vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

"Bên này còn có một hàng chữ nhỏ, hình như là nói chỉ người nào cầm chìa khóa mới có thể bước qua cánh cửa này, tiến vào bên trong đại trận..."

"Hóa ra bên trong cánh cửa này là đại trận, đây là do ai bày ra? "

Tống Ấu Vi đến gần, mày nhíu chặt, nàng nhìn chằm chằm hàng chữ nhỏ bên cạnh cánh cửa, cẩn thận đọc từng chữ.

Dứt lời, nàng nhìn về phía Quân Phàm, dựa vào thần sắc của hắn, hiển nhiên là đã biết chuyện đó.

Như vậy trong tay Quân Phàm chắc có chìa khóa mở cánh cửa kia.

"Ngươi có chìa khóa, đúng không?" Tống Ấu Vi hỏi.

"Đây chính là chìa khoá….."

Quân Phàm nghe vậy cũng không giấu diếm gì, ở đây lại không có người ngoài.

Nói xong, một vầng sáng lóe lên trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó một thứ tựa như mảnh vảy xuất hiện, tỏa ra tia sáng mịt mờ, phía trên còn có chút đường vân kỳ quái, thoạt nhìn như cái vảy của một loại yêu thú nào đó.

Nếu không phải Quân Nhược Khê nhắc nhở, hắn cũng không biết thì ra mảnh vảy lúc ấy hắn ném vào một góc trong không gian thức hải lại là một cái chìa khóa.

"Một lát nữa ta đi vào trong thì các ngươi có thể rời đi, cũng có thể ở nơi đây chờ ta, nhưng ta có cảm giác sau khi đi vào thì chưa chắc sẽ trở lại đường cũ."

Quân Phàm nói tiếp, hắn nhìn về phía cánh cửa kia, dự định dùng chìa khoá đi vào.

Oanh!!

Nhưng đúng vào lúc này, sát khí đáng sợ bỗng nhiên đánh tới từ sau lưng làm cả người hắn phát lạnh, thần hồn như sắp đóng băng.

Đoản đao mang theo màu u lam lướt qua trong hư không, sát ý tràn ngập bốn phương tám hướng, không gian giống như ngưng lại.

"Tiểu chủ nhân cẩn thận."

Thời điểm then chốt, một tên cường giả sau lưng Quân Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, hắn thôi động khí huyết và cơ bắp, huyết mạch phát sáng, bộc phát ra lực lượng cường đại nhất sau đó đẩy Quân Phàm qua một bên.

Mà bản thân hắn thì lại bị thanh đoản đao đó xuyên qua giữa mày, nháy mắt mất mạng, hình thần câu diệt.

Ầm!!

Một đoàn sương mù màu đen xuất hiện ở phía xa, Bạch Liên Nhi hiện thân, tay cầm đoản đao, thần sắc dường như có chút tiếc nuối.

"Đáng tiếc, nếu như phản ứng chậm chút nữa thì vừa rồi ngươi đã chết rồi. Nhưng vận khí của ngươi thật không tồi, như vậy cũng có thể tránh thoát."

"Là ngươi…..."

Quân Phàm chợt hoàn hồn, không ngờ vừa rồi suýt chút nữa mình đã mất mạng bởi vì chủ quan, khuôn mặt hắn âm trầm nhìn chằm chằm Bạch Liên Nhi, trong lòng vô cùng phẫn nộ và lạnh lẽo.

Bây giờ, các cường giả phía sau hắn cũng nhao nhao cảnh giác lên, lấy ra đủ loại Thần Binh rồi nhìn chằm chằm Bạch Liên Nhi, đề phòng nàng tiếp tục động thủ.

"Xảy ra chuyện gì….."

Tống Ấu Vi, Quân Dao cũng giật nảy mình vì một màn bất ngờ vừa rồi, lúc này cả người đều chảy mồ hôi lạnh.

Mặc dù Bạch Liên Nhi là nữ nhi của yêu sư Bạch Côn, nhưng sáu ngàn năm trôi qua, bây giờ người có thể liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nàng cũng không nhiều.

Cho nên hiện giờ, hai người đó không nhận ra Bạch Liên Nhi là ai.

Hết chương 1100.
Bạn cần đăng nhập để bình luận