Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3471. Có động tĩnh



Chương 3471. Có động tĩnh




Liên quan đến chuyện công chúa của Diêu Quang tổ đình tái hiện thế gian rất nhanh đã truyền ra rất nhiều chân giới văn minh gần với Vị Ương tiên triều, dẫn đến đủ loại phản ứng bình luận.
Trong khoảng thời gian Vị Ương Đế Quân tọa trấn Chính Nhất Minh, tất cả sự vụ của Vị Ương tiên triều đều toàn quyền giao cho vị lão tổ tông tự mình xử lý và quyết định.
Mặc dù có không ít đại thần oán thầm trong lòng, không tình nguyện cho lắm, nhưng đối mặt với một vị “tổ tông” lai lịch kinh khủng, bối phận cao đến dọa người như vậy, ai cũng không dám biểu hiện nửa phần bất mãn.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều người phát hiện thủ đoạn xử lý của vị lão tổ tông này quá thiết huyết, cường ngạnh, làm việc lôi lệ phong hành, không dây dưa dài dòng, chẳng khác nào một nữ hoàng thiết huyết chân chính.
Dưới sự thống trị quản lý của nàng, Vị Ương tiên triều trong khoảng thời gian này đã giải quyết một số vấn đề còn tồn đọng từ thời Vị Ương Đế Quân một cách dễ dàng.
Rất nhiều đại thần thậm chí còn ngạc nhiên phát hiện, vận chuyển của Vị Ương tiên triều còn thông thuận hơn so với trước đây.
Điều này cũng khiến cho rất nhiều đại thần còn không tình nguyện, lo lắng vị lão tổ tông này làm ẩu, nhiễu loạn trật tự vốn có của Vị Ương tiên triều phải giật mình và chấn động, rồi cảm thấy yên lòng, không còn lo lắng và hoài nghi gì nữa.
Vị Ương Đế Quân rời khỏi Vị Ương tiên triều đến tọa trấn Chính Nhất Minh, nội bộ Vị Ương tiên triều xuất hiện không ít vấn đề, thậm chí một vài chỗ suýt chút nữa phát sinh phản loạn.
Nhưng bây giờ, khi Cơ Hàm Cảnh xuất hiện tọa trấn Vị Ương tiên triều, từng đạo chỉ dụ thiết huyết được phân phó, những vấn đề kia cũng đã được giải quyết.
Một đám đại thần của Vị Ương tiên triều đều giật mình và rúng động trước thủ đoạn của Cơ Hàm Cảnh, bọn họ chỉ có thể cảm thán, không hổ danh đã từng là công chúa của Diêu Quang tổ đình.
Thống ngự quản lý một Vị Ương tiên triều lớn như vậy đối với nàng mà nói lại dễ như trở bàn tay.
Các nơi trong Vị Ương tiên triều bắt đầu xuất hiện tiếng hô ủng hộ vị lão tổ tông này.
Uy vọng của nàng cũng bắt đầu từng bước được tích lũy.
“Chờ Vị Ương Đế Quân lấy lại tinh thần, phát hiện nhà đã bị trộm, không biết sẽ có suy nghĩ gì?”
“Nghĩ đến Cơ Hàm Cảnh đã từng là nhất đại nữ hoàng của Diêu Quang tiên triều, thống ngự quản lý Vị Ương tiên triều đối với nàng mà nói không hề khó khăn. Khó khăn chính là thay vào vị trí của Vị Ương Đế Quân trong khoảng thời gian này…”
Cố Trường Ca cũng không tiếp tục chú ý đến chuyện của Cơ Hàm Cảnh nữa.
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là nước cờ nhỏ.
Cho dù Cơ Hàm Cảnh thật sự thay vào chỗ của Vị Ương Đế Quân, đối với kế hoạch sau này của hắn cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Hắn chỉ muốn nhìn xem sau khi Cơ Hàm Cảnh tái hiện thế gian, vị Vận Chủ vẫn luôn đứng đằng sau có ra mặt hay không.
Vận Chủ đoán chừng nằm mơ cũng không nghĩ đến sau vô số năm Diêu Quang tổ đình bị hủy diệt, một vị công chúa của Diêu Quang tổ đình từ di chỉ Diêu Quang cổ vực phá nguyên mà ra, tái hiện thế gian, trong thời gian ngắn chấp chưởng Vị Ương tiên triều.
Hắn khống chế Vị Ương Đế Quân, cơ nghiệp vất vả lắm mới lập nên cứ như vậy mà làm giá y, bị người ta cướp đi, phải chăng hắn sẽ cam tâm?
Cố Trường Ca ngược lại rất có hứng đối với việc này.
“A, bên này đã có động tĩnh.”
Đột nhiên, ánh mắt của hắn bị gợn sóng trong hồ thu hút. Một bên khác của lưỡi câu bắt đầu rung nhẹ, dường như có sức mạnh nào đó truyền đến muốn kéo lưỡi câu cùng với dây câu, cần câu qua luôn.
Cố Trường Ca cũng không có động tác gì, ánh mắt chỉ lẳng lặng nhìn phía bên kia, khóe miệng không tự chủ được hiện lên ý cười hứng thú.
Sương mù bốc hơi trên mặt ao, thậm chí còn có sương mù hỗn độn cuốn lên, từng sợi từng sợi một, có thể trở nên nồng đậm bất cứ lúc nào, có khi lại muốn hóa lỏng. Dây câu rung động khiến cho hồ nước cũng bắt đầu quấy lên.
Sau một khắc, Cố Trường Ca khẽ lắc một cái, mặt ao trở nên yên tĩnh. Một sức mạnh đáng sợ áp chế rơi xuống, trừ khử hết thảy khí tức ba động một cách vô hình.
Nhưng rất nhanh, khi hắn nhấc cần câu lên, mặt ao vốn đang yên tĩnh lập tức giống như mặt kính bị vỡ vụn, trong nháy mắt bị tán loạn, khí tức thời không nồng đậm tràn ngập mà đến.
Ở một bên khác lại giống như một màn trời vô ngần treo ngược, phóng nhãn nhìn không thấy điểm cuối.
Dưới bầu trời âm u chỉ có một vầng trăng tròn mờ ảo, treo lơ lửng trên cao, tỏa ra ánh sáng như sương mù, mang theo một vẻ đẹp tráng lệ và kỳ lạ.
Sợi dây câu đó cứ thế buông xuống từ phía bên kia của mặt trăng, rơi thẳng xuống sóng cả mãnh liệt bên dưới, bành trướng trên mặt biển mênh mông.
Ở đầu kia của lưỡi câu vẫn treo cánh tay ngọc trắng nõn không tì vết, được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh mơ hồ, bên mép còn vẩy xuống điểm sáng lấm ta lấm tấm, không ngừng bị gợn sóng đánh vào.
Sóng lớn chập chờn trên mặt biển, vô biên vô hạn, dùng từ bao la hùng vĩ cũng khó mà hình dung.
Đây chính là một thời không thần bí mênh mông một phương. Mỗi một bọt nước, mỗi một gợn sóng đều là một phương thời không, một phương đại giới. Sóng lớn cuồn cuộn phát ra tiếng nổ đáng sợ, đó chính là ngàn vạn thế giới va chạm lẫn nhau. Hết chương 3471.



Bạn cần đăng nhập để bình luận