Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2677: Sao ta lại tức giận chứ?

Chương 2677: Sao ta lại tức giận chứ?

Nghe thấy câu hỏi của Vương Hạc, khí linh của Thập Hoang Chi Thư lại không trả lời, nó vẫn im lặng như trước.

Vương Hạc cười ha ha nói: “Nếu ngươi đã có năng lực như vậy thì sao trước giờ không nói với ta, càng chưa từng giúp ra, bằng không những bảo vật của ta không cần lãng phí như thế, nhiều lần gặp phải nguy hiểm.” Giọng điệu của hắn có chút không vui.

Làm chủ nhân của Thập Hoang Chi Thư, khí linh không chỉ không thừa nhận hắn mà còn thường xuyên nghĩ cách muốn khiến Thập Hoang Chi Thư thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Không biết có bao nhiêu việc giấu hắn ở trong bóng tối khiến lòng Vương Hạc không thoải mái, càng nghĩ hắn càng muốn chinh phục Thập Hoang Chi Thư, loai khát vọng chinh phục mãnh liệt này trước giờ chưa từng mãnh liệt như thế.

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng dùng loại thủ đoạn này ư?”

Đối mặt với sự chất vấn khiển trách nặng nề có phần không vui của Vương Hạc, khí linh của Thập Hoang Chi Thư ngược lại không tiếp tục im lặng nữa, nó phát ra âm thanh như tiếng cười lạnh lùng.

Vương Hạc nghe vậy khựng lại, suy nghĩ chớp lóe, cảm thấy dường như có đạo lý.

Thủ đoạn như này không hề đơn giản, vậy nên khí linh của Thập Hoang Chi Thư không thể khống chế triệt để Thập Hoang Chi Thư, suy ra không thể cứ mãi sử dụng thủ đoạn như thế được. Bằng không sớm muộn gì nàng cũng mang theo Thập Hoang Chi Thư bỏ trốn rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Hạc không nói gì nữa, hắn nhìn về tòa động phủ trên ngọn núi cổ xưa kia.

Nơi này rõ ràng có lực áp chế khủng bố, tiến về phía trước mấy bước thôi mà Vương Hạc đã cảm thấy bả vai và lưng mình dường như gánh chịu thiên khung một phương, tý thì đổ ập xuống.

May mà thực lực hắn cường đại không giống nhiều tu hành giả chỉ chú tâm tu hành tinh thần lực trong Tiên Linh văn minh, đồng thời hắn cũng cực khổ tu luyện nhục thân, thế mới chống đỡ được.

Nếu không thì vào giây phút hắn vừa mới tiến lên, cột sống hắn có lẽ đã gãy luôn rồi, chứ đừng nói là tiếp tục đi tiếp.

Ngọn núi dốc đứng, nhiều chỗ đều lởm chởm những viên đá với hình thù kỳ lạ, tử hà vờn quanh, thanh hà lấp lánh, hiển nhiên trông vô cùng thần dị.

Nơi này cỏ cây khô cằn mọc trong vách đá không biết đã được bao nhiêu năm rồi, chất gỗ cực kỳ vững chắc như kim như mộc.

Vương Hạc còn trông thấy không ít thi hài với trang phục đã bị phong hóa đổ rạp ra khắp nơi, rất rõ ràng là những tu hành giả lúc đầu tìm được nơi này muốn thám hiểm động phủ.

Những thi hài đó ít nhất đã tồn tại được mấy ngàn vạn năm rồi, một số bộ phận còn lóe lên ánh sáng của thần tính và hỗn độn.

“Mặc dù không có tồn tại đến Đạo Cảnh nhưng mà thực lực của những kẻ này ít nhất cũng ngang với Chuẩn Tiên Đế của Tiên Đạo văn minh…”

“Cường giả tuyệt đỉnh kiêu thế một phương thế này vậy mà chết trên đường, đúng là đáng tiếc mà. Vô số vũ trụ, mấy kỷ nguyên cũng khó có thể sinh ra một vị như vậy.”

Vương Hạc có chút cảm khái, hắn lập tức tỉnh táo lại không dám coi thường bất cứ thứ gì, mà tiếp tục tìm kiếm trong động phủ.

Nếu nơi này đã rải rác vô số thi hài thì chứng minh rằng có cực kỳ nhiều nguy hiểm hắn không lường trước được.

Trong Thập Hoang Chi Thư, tại một không gian mờ ảo mơ hồ được sương mù màu xám mỏng tanh bao phủ.

Khắp nơi ở trong không gian này có vô số đường vân phức tạp mà cổ xưa khắc hoặc ra, như rồng như rắn, uốn éo bất ổn.

Một đạo thân ảnh mờ nhạt như sương mù dung hợp làm một thể với không gian xung quanh đang xuyên qua Thập Hoang Chi Thư, liếc nhìn sương mù vườn quanh phía bên ngoài nó.

Ngay giây phút nàng chạm đến bên rìa Thập Hoang Chi Thư, thì những phù văn cổ xưa bỗng dưng lập tức sáng lên, có một lực lượng kỳ lạ xuất hiện trấn áp về phía đó.

“Còn chưa tha thứ sao?”

Nàng thấp giọng lẩm bẩm, trên dung mạo mơ hồ dường như lóe lên tia ý lạnh nồng đậm.

“Sao ngươi không để ý đến ta? Vừa nãy ta nói thế kia có phải ngươi rất tức giận hay không?”

Trên sơn đạo đá lởm chởm, Mộc Yên như khôi phục dáng vẻ nữ tử xán lạn trước kia.

Góc váy tung hay, tay đặt sau lưng, bước đi nhẹ nhàng mà nhanh chóng, ý cười tinh nghịch nói với Cố Trường Ca.

Đối với nàng mà nói, lúc bắt đầu dù có chút chưa thích ứng, nhưng mà cũng nhanh tỉnh táo lại.

Những việc quá khứ đã qua, đủ loại nhân quả dây dưa lẫn nhau giờ đây đã kết thúc.

Giống như Cố Trường Ca nói rằng hiện tại mới là kiếp sống thứ hai của nàng, đến lúc bạc đầu thì Mộc Yên biểu hiện ra vẻ thong dong.

So sánh với trước kia, bây giờ trông nàng càng lạnh lùng hơn nhiều, tựa như sinh ra trong bão tuyết, cử chỉ tự nhiên.

Bản thân Mộc Yên rất thích cảm giác này, có vẻ nàng của bây giờ mới thật sự đang sống cho bản thân mình.

“Ngươi có thể chém đứt kiếp thứ hai của ngươi đương nhiên ta vui mừng rồi, sao tức giận chứ?”

Nhịp chân Cố Trường Ca từ tốn khoan thai, rõ ràng vô cùng tùy ý như đang thưởng thức cảnh sắc phong cảnh ven đường.

Hiện tại bỗng dưng nghe Mộc Yên nói thế, hắn có phần kinh ngạc mỉm cười.

Hết chương 2677.
Bạn cần đăng nhập để bình luận