Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1785: Khăn tay

Chương 1785: Khăn tay

“Đa tạ vị....công...đại nhân này đã cứu mạng”

Hiểu được nguy cơ lần này đã được hóa giải, thiếu nữ Tuyết Yên rất nhanh phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói cảm tạ Cố Trường Ca phía đằng sau.

Nàng cũng không biết phải xưng hô với Cố Trường ca ra sao. Vốn định gọi là công tử nhưng lại lo lắng đối phương cảm thấy mình đang cố ý gần gũi cho nên vội vàng đổi giọng gọi đại nhân.

“Đa tạ đại nhân cứu mạng, chúng ta vô cùng cảm kích.”

Những người thiên kiêu trẻ tuổi còn lại của Thanh Hồng Cổ giới thấy vậy cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy tới cảm kích nói.

Bọn hắn cũng không ngốc đến mức không nhìn ra được thân phận kinh khủng của Cố Trường Ca, chỉ sợ chính là vị đại nhân ngồi trong chiếc liễn xa được Thương Long kéo mà ban ngày bọn hắn thấy ở cửa thành.

Cho nên ngay cả khi biết rằng Cố Trường Ca thực sự không hề làm bất cứ điều gì trong việc này, bọn hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội có thể nói chuyện với hắn.

“Không ngờ tiểu nhân còn may mắn có thể được Trường Ca thiếu chủ cứu… Đây quả thực là không thể tưởng tượng được..”

Vốn dĩ sắc mặt nho sam nam tử đã trắng bệch, tưởng rằng đêm nay nhất định chết thảm ở đây mà giờ phút này lại cực kỳ kích động.

Đám người của Thanh Hồng Cổ Giới không biết thân phận của Cố Trường Ca nhưng mà hắn lại nắm rất rõ!

“Vậy mà được cứu rồi.”

Ở phía xa, Lục Minh bị máu tươi nhuộm đỏ, toàn thân đau nhức kịch liệt, run rẩy bước tới, cũng đầy vẻ khó tin.

Vốn dĩ hắn đã liều mạng chuẩn bị tốt một lần nhưng chưa từng nghĩ tới đám đệ tử của Thái Cổ Hoàng tộc kia lại xui xẻo như vậy, đụng phải vị đại nhân kinh khủng thần bí ở trước mắt này.

“Một đám sâu bọ hèn mọn bớt ở đây cản trở tầm mắt của công tử, cút xa một chút.”

“Coi như đêm nay các ngươi may mắn, đúng lúc gặp được công tử ở chỗ này, nếu không thì vừa rồi chết thế nào cũng không biết.”

Sắc mặt Thanh Nhi vẫn lạnh lùng, mở miệng nói. Mắt nàng quét qua đám người Thanh Hồng Cổ Giới trước mặt, hoàn toàn không đặt đám người đó ở địa vị ngang hàng.

Nàng cũng vậy mà những tu sĩ còn lại cũng thế, thái độ đối đãi với những thiên kiêu từ hạ giới này không khác gì đối đãi với một đám kiến hôi, không có sắc mặt tốt gì.

Thậm chí dưới cái nhìn của nàng, đám tiểu côn trùng này hoàn toàn không có tư cách nói chuyện với Cố Trường Ca.

“Thanh Nhi không được phép vô lễ.”

Nghe thấy vậy, Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó khoát tay áo cắt ngang lời nói của nàng, ánh mắt rơi vào hồng y thiếu nữ mặc trước mắt, mở miệng nói,

“Thế giới này vốn là như thế, mạnh thắng yếu thua. Dưới bầu trời này mọi vật đều phải cạnh tranh nhau để sống.”

“Nếu như không muốn một ngày nào đó trở thành dao thớt mặc cho người chém giết chỉ vì cản đường người khác như ngày hôm nay, vậy trước tiên đem nắm đấm của mình luyện lớn một chút.’

“Ít nhất sẽ không ngã thảm giống như hôm nay.”

Trong khi nói chuyện, hắn lấy ra chiếc khăn lụa gọn gàng sạch sẽ từ trong ngực đưa cho thiếu nữ Tuyết Yên trước mặt.

Thiếu nữ Tuyết Yên tròn mắt ngạc nhiên, sững sờ nhìn chiếc khăn lụa được đưa tới trước mặt mình

Khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt bởi vì trọng thương của nàng bỗng đỏ ửng, chân tay có chút luống cuống.

Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà Cố Trường Ca lại chủ động khuyên bảo nàng như vậy, thậm chí còn đưa cho nàng chiếc khăn lụa sạch sẽ để lau vết máu ở khóe miệng.

“Cái này...”

Lập tức tất cả tu sĩ xung quanh mở to hai mắt, khó có thể tin được một màn xảy ra trước mắt này.

Sau khi kịp phản ứng, tất cả mọi người bao gồm cả Thanh Nhi đều nhìn thiếu nữ Tuyết Yên bằng ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.

Nàng thực sự không nghĩ ra, vì sao Trường Ca thiếu chủ lại nói ra những lời này với một tiểu côn trùng, còn đưa cho nàng một chiếc khăn lụa.

Chẳng lẽ bởi vì dáng dấp của nha đầu này xinh đẹp? Nhưng phải biết rằng ở thượng giới này không bao giờ thiếu nữ tử dung nhan động lòng người.

“Tuyết Yên sư muội...”

Lục Minh từ nơi xa khập khiễng đi tới, nhìn một màn này cũng không khỏi kinh sợ, trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận vô hình không hiểu từ đâu tới.

Theo lý thuyết mà nói, bởi vì bọn hắn có quan hệ với Cố Trường Ca nên mới được cứu và sống tiếp.

Trong lòng hắn hẳn là nên mang ơn Cố Trường Ca mới đúng, thế nhưng không biết tại sao trong nội tâm của hắn lại xuất hiện loại địch ý khó tả. Dường như hai người trời sinh xung khắc.

Hơn nữa lại thấy một màn như vậy.

“Đa tạ… Đa tạ đại nhân.”

Thiếu nữ Tuyết Yên phản ứng lại, quan sát phía dưới, vội vàng cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận chiếc khăn lụa đưa tới trước mặt.

Đối với nàng thì đây không chỉ là một chiếc khăn tay.

Dù sao Cố Trường Ca đã tự tay đưa nó cho nàng trước mặt bao người.

Mặc dù nàng không biết chút gì về thân phận của Cố Trường Ca nhưng từ thần sắc của những người vây xem xung quanh kia, nàng cũng hiểu được từ đêm nay về saue rằng , bên trong chiến trường bách giới sẽ không có người dám tìm nàng gây chuyện.

Ngay cả những đại nhân vật quyền cao chức trọng, bây giờ cũng mỉm cười thân thiện với nàng.

Trong lúc nhất thời, Thiếu nữ Tuyết Yên có chút hoảng hốt. Bản thân mình có tài cán gì mà lại may mắn như vậy?

Trong khi nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ thì Cố Trường Ca đã mang theo Thanh Nhi từ bên người nàng đi qua, bước về hướng các cung điện dưới vực sâu, tiện tay bố thí cho tên ăn mày ở bên đường.

Ma xui quỷ khiến thế nào, thiếu nữ Tuyết Yên cũng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu ra mà dám nghiêng đầu về phía Cố Trường ca hỏi: “Xin hỏi… quý danh của đại nhân là gì? Nếu sau này có cơ hội thì tiểu nữ nhất định sẽ báo đáp đại ân của ngài ngày hôm nay.”

Vừa dứt lời, nàng cảm giác trái tim của mình bắt đầu đập kịch liệt nhảy loạn lên, vô cùng khẩn trương, dường như với thân phận hèn mọn của nàng không nên hỏi những câu như vậy.

Mà nghe được lời này của nàng, tất cả mọi người không khỏi hâm mộ, không hiểu vì sao thậm chí ngay cả cái tên cũng không biết mà vẫn được Cố Trường Ca coi trọng.

Đây rốt cuộc là may mắn cỡ nào, cho dù bên trên mộ tổ bốc khói xanh cũng không bằng.

Hết chương 1785.
Bạn cần đăng nhập để bình luận