Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 675: Lại một kẻ muốn chết

Chương 675: Lại một kẻ muốn chết

Cố Tiên Nhi vừa nhìn đã biết là bản thân tưởng bở, trong lòng lập tức có chút tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn không nhìn ra được gì.

Nàng còn tưởng rằng Cố Trường Ca sẽ ở đây chờ này, cho dù không đến thì cũng nên phái người tới đón nàng chứ?

Hừ!

Tên này vậy mà chẳng quan tâm nàng chút nào cả.

Sau đó, trong lòng Cố Tiên Nhi mang theo cảm xúc tức giận, làm theo quy trình, đầu tiên là kiểm tra linh cốt, giao nộp điểm tích lũy, lúc này mới tiến vào Chân Tiên thư viện.

Dựa vào thực lực hôm nay của nàng, nàng hẳn là đệ tử chuẩn đứng đầu, cách cấp độ đứng đầu còn chênh lệch rất nhiều.

Nhưng mà Cố Tiên Nhi mới tiến vào Chân Tiên thư viện không bao lâu, từ giữa một ngọn núi hạ xuống, cũng cảm giác mấy tên tuổi trẻ thiên kiêu ở phía trước, ánh mắt nhìn nàng không hề có ý tốt.

Tu vi của mấy tuổi trẻ thiên kiêu này đã đạt đến Thiên Thần cảnh, xem như đệ tử nội môn của Chân Tiên thư viện, nam tử dẫn đầu có thực lực Thần Vương Cảnh, vô cùng cường đại.

Bọn hắn tựa hồ đã sớm ở chỗ này, ánh mắt vẫn luôn dò xét đệ tử mới vào sơn môn.

"Hiện tại quy tắc của Chân Tiên thư viện là như vậy sao?"

"Đệ tử vừa mới vào sơn môn, chính là dáng vẻ này?”

Trông thấy ánh mắt của bọn hắn, trong lòng Cố Tiên Nhi hơi nghi hoặc một chút.

Đã thấy tuổi trẻ thiên kiêu kia, đôi mắt của người nọ tựa hồ sáng lên, tiến về phía nàng, mục tiêu tựa hồ chính là nàng.

"Tại hạ Tống Phàm."

"Không biết quý danh của sư muội là?"

Đệ tử trẻ tuổi cầm đầu, thân hình thẳng tắp và cao lớn, thần uy bao phủ, dáng vẻ ngược lại là đàng hoàng.

Những người còn lại giống như là tùy tùng của hắn, hắn đi đến trước mặt Cố Tiên Nhi, trong ánh mắt mang theo vẻ thưởng thức, dừng bước, chủ động mở miệng mỉm cười nói.

Tuổi trẻ thiên kiêu ở phụ cận trông thấy cảnh tượng này cũng không dám dừng lại, vội vàng bước nhanh rời đi.

Lông mày của Cố Tiên Nhi nhíu chặt, có vẻ ngơ ngác.

Làm sao nàng vừa mới tiến vào Chân Tiên thư viện, bằng một cách thần kỳ nào đó lại bị người khác theo dõi rồi?

Bộ dáng bắt chuyện của tên tuổi trẻ thiên kiêu ở trước mắt, ngược lại là rất tự tin đối với bản thân.

Chẳng lẽ lại là một kẻ ham mê sắc đẹp, thèm khát thân thể của nàng?

Biểu tình của Cố Tiên Nhi trở nên âm trầm.

Nàng cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn xem hắn, nhiệt độ trong không khí nhanh chóng hạ xuống, giống như là có băng sương đang ngưng tụ.

"Sao sư muội không nói chuyện? Là xem thường Tống mỗ sao?"

"Cùng là đệ tử chuẩn đứng đầu, ta cảm thấy chúng ta có thể thân cận một chút.”

Tống Phàm thấy vậy, thoáng sửng sốt, tựa hồ có chút không vui, nụ cười trên khuôn mặt cũng đã biến mất.

Nhưng Cố Tiên Nhi vẫn không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Nàng cảm giác người ở trước mắt này, có phải đầu óc có vấn đề rồi hay không, làm sao tiến vào Chân Tiên thư viện được vậy? Hay là nói vốn dĩ hắn không biết mình?

Thấy Cố Tiên Nhi vẫn không để ý đến bản thân, Tống Phàm nhướn mày, ngữ khí cũng trở nên không khích khí.

"Sư muội ngươi vừa mới đến Chân Tiên thư viện, có một vài quy củ, e là ngươi cần tìm hiểu một chút, trong đó điều mà ngươi cần nhớ nhất chính là, phải tôn kính sư huynh."

Mà lúc này, nghe được lời này của hắn, một đám tuổi trẻ thiên kiêu phía sau hắn, cũng chậm rãi vây Cố Tiên Nhi lại.

"Tôn kính sư huynh?"

Lúc này, Cố Tiên Nhi cuối cùng cũng mở miệng, tựa như nhìn thằng ngốc:”Chỉ bằng ngươi? Có tư cách gì?"

Âm thanh của nàng rất lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng lại mang theo lãnh ý, nhưng là người thì đều có thể cảm giác được sự lơ đễnh và đùa cợt của nàng.

"Sư muội, xem ra ngươi chưa từng chịu thiệt nhỉ, không biết núi cao còn có núi cao hơn à. Hôm nay sư huynh liền dạy ngươi hiểu rõ đạo lý này”

Lúc này, sắc mặt của Tống Phàm cũng rất khó coi, giống như lần đầu gặp phải người không nể mặt hắn.

"Làm sao? ngươi còn muốn giáo huấn ta à?"

Nhưng vẻ mặt Cố Tiên Nhi vẫn lạnh lùng như cũ, lời nói mang theo hàn ý, khiến người khác không nhịn được mà run rẩy.

"Tiểu nha đầu này đúng là không biết trời cao đất rộng, lại không cho Tống sư huynh mặt mũi, ta thấy nàng là muốn ăn đòn mà."

"Tống sư huynh, ta cảm thấy nhân cơ hội hôm nay để nàng hiểu rõ sự tàn khốc của Chân Tiên thư viện đi, đừng nghĩ có gia tộc chống lưng thì ngay cả một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu..."

Mấy tên thiên kiêu trẻ tuổi ở bên cạnh cũng nở nụ cười, đùa cợt khinh thường, trong lời nói đều là trêu tức.

"Ai, đáng lẽ ngươi nên nói danh tự của mình cho sư huynh, chuyện này liền đơn giản hơn nhiều, hiện tại cần gì phải biến mọi chuyện thành ra như vậy.”

"Truyền ra ngoài, đoán chừng lại muốn nói ta ỷ lớn hiếp bé, nhưng mà... đây là do ngươi tự tìm.”

Tống Phàm lắc đầu, dáng vẻ tựa hồ rất bất đắc dĩ, nhưng vừa dứt lời thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo.

Ông! !

Khí tức Thần Vương đáng sợ từ trên người hắn dâng trào ra, sau lưng hiện ra một hư ảnh kim sắc mênh mông, tựa như một con đại bàng kim sắc, ầm ĩ dữ dội!

"Ngươi muốn chết!"

Âm thanh của Cố Tiên Nhi cũng mang theo hàn khí đáng sợ, không ngờ đối phương lại phách lối như vậy, không hỏi được tên liền muốn động thủ với nàng.

Oanh! !

Trên người nàng đồng thời lộ ra hào quang sáng chói, khí huyết kinh người giống như một con tiểu Tiên Hoàng, hiện ra trên bàn tay ngọc ngà của nàng, hóa thành một nắm đấm trắng nõn, hư không run rẩy, đánh tới phía trước.

Giống như thủy triều đánh tới khiến cho không trung cũng muốn nổ tung.

Cỗ lực lượng này, vô cùng kinh khủng, bỏ xa những tu sĩ Thần Vương cảnh khác.

"Dừng tay!"

"Ban ngày ban mặt ai to gan phách lối như thế? Không để quy định của Chân Tiên thư viện ở trong mắt sao?”

Nhưng mà đúng vào lúc này, trong không trung bỗng dưng truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Hết chương 675.
Bạn cần đăng nhập để bình luận