Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3708. Liệu còn khái niệm thế giới sao?



Chương 3708. Liệu còn khái niệm thế giới sao?




“Thời cơ tiến thêm một bước?”
Trong ánh mắt màu xanh lục của Mệnh Chủ lóe lên sự suy tư. Đến một bước của nàng bây giờ, chuyện mà nàng khao khát nhất chính là cảnh giới tiến thêm một bước. Ngoài ra, mọi thứ trên thế gian này đều không còn bất kỳ ý nghĩa nào đối với nàng.
Nhưng muốn tiến thêm một bước sao mà khó khăn, gần như không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, thậm chí còn không biết đi ra sao, cũng không biết trên bọn họ là cảnh giới gì.
Có lẽ như lời Không Chủ đã nói, chưởng khống càng nhiều quyền hành thiên đạo mới có thể có được sức mạnh so sánh với thiên đạo.
Từ xưa đến nay, xuất hiện quyền hành thiên đạo đều thuộc về sức mạnh thiên đạo.
Chân Lộ Lĩnh Vực thật ra là con đường thăm dò thiên đạo mà thôi, hoàn toàn ngược lại với Vô Thượng Phá Toái dựa vào bản thân.
Mệnh Chủ đã từng cân nhắc việc tính toán tồn tại cấp Chân Lộ còn lại, cướp đoạt quyền hành thiên đạo trong tay của bọn họ. Như Không Chủ trước mắt cũng vì chuyện này mà đấu với nàng cả một khoảng thời gian dài, cuối cùng hai người chẳng làm gì được đối phương. Lúc này mới coi như thôi.
Sự thật chứng minh, tồn tại Chân Lộ Lĩnh Vực đều có cảm ứng lẫn nhau. Mặc dù chưởng khống quyền hành khác biệt nhưng quyền lực và thủ đoạn mà họ sử dụng lại rất giống nhau, trừ phi nhiều người liên hợp lại đối phó một người.
Tuy nhiên, tình huống như vậy gần như không có khả năng. Một khi Chân Lộ Lĩnh Vực phát hiện có nguy hiểm, bọn họ sẽ trốn trong tầng sâu nhất của thời không hỗn độn, ai cũng không có khả năng tìm được bọn họ, trừ phi lật úp toàn bộ Thương Mang.
Nhưng rốt cuộc Thương Mang rộng lớn đến cỡ nào, ngay cả Chân Lộ Lĩnh Vực cũng khó mà chân chính hiểu rõ. Nhất là sau một khoảng thời gian dài quan trắc, Thương Mang giống như một đám sương mù hỗn loạn, hắc ám, to lớn, lúc nào cũng có đồ vật khuếch trương, thay đổi. Thương Mang vẫn luôn mở rộng, chưa từng dừng lại. Biên giới Thương Mang ở đâu, không ai biết.
Bên trong diễn sinh thời gian, không gian, vật chất, sinh linh, vạn vật, hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, tồn tại hữu hình hoặc vô hình.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn tồn tại trong Thương Mang, bọn họ sẽ phải gánh chịu trói buộc, gông cùm, xiềng xích, không có khả năng siêu thoát.
Bỉ ngạn và siêu thoát chân chính chỉ là sự dối trá.
Nhưng trong ảo tưởng vô tận này lại sinh ra tam đại Chân Tổ không thể tưởng tượng nổi, vượt quá sự nhận biết, tưởng tượng và quan sát của bọn họ.
Nhóm Thần đã vượt qua khái niệm sinh mệnh, thậm chí bản thân nhóm Thần là một sự ước định mà thành, khắc sâu vào nơi sâu nhất trong huyết mạch của chúng sinh Thương Mang, kính sợ Niệm, Tướng và những thứ không biết.
Chỉ cần đến cảnh giới như bọn họ, ngươi sẽ biết trời áp đảo chúng sinh, mà tam đại Chân Tổ thì áp đảo trời, nhóm Thần chế định hết thảy. Nhóm Thần không có đúng sai, không có thiện ác, bởi vì nhóm Thần chính là quy củ, ngay cả trời cũng phải dựa theo suy nghĩ của nhóm Thần mà vận hành. Điều nhóm Thần tán thành là chân lý vĩnh hằng, còn điều họ phủ nhận là những giấc mộng hão huyền vô tận. Là những sinh linh cổ sinh ra trong hỗn độn, Mệnh Chủ may mắn nhìn thấy tam đại Chân Tổ, nhưng cho đến hôm nay nàng vẫn không có cách nào hình dung rốt cuộc nhóm Thần là tồn tại nào.
Nhóm Thần vượt lên trên tất cả hữu hình, vô hình, tất cả nhân quả, tất cả thế lực, bất kỳ chúng sinh nào trước mặt họ cũng giống như hạt cát trên bờ biển. Một ý niệm trong đầu nhóm Thần giống như lên xuống của thủy triều, bất kỳ sinh vật và thế giới nào liên quan đến nó sẽ tiêu tan và phá diệt.
Đại tế tư của Cổ Tàng Văn Minh lựa chọn phương thức hiến tế để lắng lại sự giận dữ.
Nhưng cách tiếp cận này, theo bọn họ nghĩ, giống như những người dân làng ngu dốt cố gắng cầu nguyện cho sự hòa bình và yên tĩnh của giang hà biển cả, nhưng sức mạnh của tự nhiên làm sao có thể bị sinh linh ảnh hưởng? Ngươi có quan tâm đến một hạt cát trên bờ khi thủy triều rút hay không?
Muốn hiểu rõ sự tồn tại của nhóm Thần giống như một người bình thường muốn tìm hiểu biển cả. Hiểu được biển cả là sinh linh, hiểu được tự nhiên cũng là sinh linh. Nhưng ít nhất bây giờ, nó đã vượt xa nhận thức cùng tưởng tượng của bọn họ.
Không thể nào hiểu được, không cách nào tưởng tượng, càng không cách nào quan trắc, nhận biết. Nhưng không hiểu không có nghĩa là không tồn tại. Bọn họ nắm giữ quyền hành thiên đạo vẫn luôn biết tam đại Chân Tổ đã tồn tại trên thế giới từ rất lâu, sáng lập ngọn nguồn mọi thứ, sáng tạo hết thảy sinh mệnh và thế giới. Nhóm Thần là ngọn nguồn xuất phát vạn vật cũng là điểm cuối kết thúc vạn vật.
Vào cái ngày kỷ nguyên mẫu thụ bị gãy, sinh linh Cổ Tàng Văn Minh đều nói bọn họ nhìn thấy một cự thủ kình thiên hoành không đập xuống. Trên thực tế, đây chỉ là một hiện tượng mà bọn họ có khả năng nhìn thấy, nhưng trong mắt tồn tại Chân Lộ Lĩnh Vực, hết thảy cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, không phải như thế.
“Phạt thiên không bao giờ thành công, ngay cả thiên đạo cũng sợ tam đại Chân Tổ. Sức mạnh thiên đạo dùng để duy trì Thương Mang vận chuyển. Chúng ta chỉ có thể thi triển không đến một phần vạn uy năng quyền hạn chúng ta có. Cho dù minh chủ Phạt Thiên Minh có thể thành công phạt thiên, nhưng hắn sẽ có được cái gì?”
Mệnh Chủ than nhẹ một tiếng. Suy nghĩ của nàng từ trong mê mang và bất lực vô tận trở về. Dưới cái nhìn của nàng, phạt thiên vĩnh viễn không có khả năng thành công, cũng như vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng Chân Tổ. Thương Mang bây giờ không cách nào xuất hiện uy năng có thể sánh được với thiên đạo chứ đừng nói cho uy hiếp được tam đại Chân Tổ.
Tam đại Chân Tổ không quan tâm Thương Mang như thế nào, vì thế mới có chuyện ký sinh trùng phụ thuộc sức mạnh thiên đạo.
Nếu có một ngày tam đại Chân Tổ tỉnh lại, có khi nào thế giới này sẽ như mộng vỡ tan tành hay không? Bọn họ không cách nào biết được, nhưng bọn họ biết, nếu quả thật có một ngày như vậy, hết thảy sẽ rơi vào ác mộng vô tận. Chư thế sẽ bị sợ hãi, hắc ám và hỗn loạn nuốt mất.
Thậm chí ngày đó còn có khái niệm thế giới sao? Hết chương 3708.



Bạn cần đăng nhập để bình luận