Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1613: Trường Ca thiếu chủ tha mạng

Chương 1613: Trường Ca thiếu chủ tha mạng

“Cho nên đêm nay ngươi đặc biệt tới đây là để chất vấn ta?” Trên mặt Cố Trường Ca vẫn mang theo nụ cười thản nhiên.

Nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng Du Thiên Chính lại sinh ra một cỗ dự cảm chẳng lành.

Hắn vẫn nhắm mắt: “Ta hỏi cũng chỉ vì muốn Trường Ca thiếu chủ cho ta một lời giải thích, bằng không thì kế hoạch tiếp theo...”

“Kế hoạch tiếp theo làm sao?” Cố Trường Ca cắt đứt lời hắn, hứng thú nói.

“Ta sợ rằng trong kế hoạch tiếp theo mình sẽ không thể hoàn toàn nghe theo sự phân phó của ngươi.” Du Thiên Chính thẳng thắn nói.

Cố Trường Ca mỉm cười: “Kỳ thực cũng không có gì, ta bảo ngươi hủy bỏ kế hoạch ám sát cũng không phải vì lo lắng ngươi ám sát không thành công mà vì nó ảnh hưởng đến việc của ta.”

“Việc của ngươi?”

Sắc mặt Du Thiên Chính khẽ biến, trong âm thanh hơi ẩn chứa sự tức giận: “Sự việc nào lại có thể quan trọng hơn cả việc ám sát?”

“Ngươi cũng không cần quản nhiều.”

Cố Trường Ca cười nhạt, đương nhiên hắn sẽ không nói với Du Thiên Chính chuyện liên quan tới Chưởng Thiên Kiếm và Thác Bạt Tiêu Dao.

“Được, đã như vậy thì tại hạ sẽ tự động cân nhắc kế hoạch kế tiếp...”

Du Thiên Chính im lặng trong chốc lát, sau khi cảm nhận được Cố Trường Ca vẫn không coi mình ra gì thì trong lòng hắn hơi trầm xuống, trực tiếp ôm quyền nói rồi dự định rời đi.

Nhưng mà sau một khắc lời của hắn còn chưa kịp nói xong thì trên mặt đã hiện lên vẻ chấn kinh và không thể tin được.

“Cố Trường Ca ngươi...”

Khuôn mặt Du Thiên Chính đầy tức giận, sắc mặt đại biến.

Vù!

“Ta đồng ý cho ngươi đi sao?” Ánh mắt Cố Trường Ca yên tĩnh, hắn cũng không hề nói nhiều mà chỉ đưa tay tìm kiếm trên người Du Thiên Chính, tại thời khắc này dường như hư không cũng đang đọng lại.

Bàn tay ượn lờ ngũ sắc hỗn độn khí dò tới phía trước tựa như thiên khung đang bao trùm xuống.

Lúc này lông tơ toàn thân của Du Thiên Chính đều dựng ngược lên, thần hồn run rẩy, cả người phát lạnh.

Hắn vạn lần không ngờ đột nhiên Cố Trường Ca lại động thủ tàn nhẫn như thế.

“Đã như vậy...” Du Thiên Chính gầm thét.

Cho dù biết không đánh lại nhưng hắn vẫn ngăn cản, hắn cũng không muốn xảy ra chuyện gì bất trắc.

Kiếm minh “bang” một tiếng, hắn lấy ra một thanh kiếm óng ánh trong suốt, lượn lờ thiên địa chí lý sau đó lập tức đánh xuống.

Đây là một thanh Chuẩn Đế khí, mặc dù nó chưa thức tỉnh nhưng vẫn có uy năng vô cùng kinh khủng.

“Keng!”

Nhưng đại thủ lượn lờ hỗn độn khí của Cố Trường Ca hoàn toàn không trốn tránh mà trực tiếp chộp về phía trước, thanh kiếm trong suốt bổ vào bên trên, một ngón tay chỉ tạo ra đốm lửa bắn tứ tung chứ không thể nào chém đứt nó.

Điều khiến Du Thiên Chính sợ hãi là Chuẩn Đế khí kiên cố bất hủ này của hắn được luyện chế từ Tạo Hóa Đạo Kim thế nhưng lại không thể chém nổi một ngón tay của Cố Trường Ca, sau khi phát ra âm thanh rung động đáng sợ thì nó cũng như muốn nổ tung.

Hắn thật sự không biết Cố Trường Ca tu hành luyện thể ra sao, cũng rất khó tưởng tượng được rốt cuộc Cố Trường Ca đã đạt đến cảnh giới cỡ nào.

“Vù!”

Ngay sau đó hư không trước mắt đổ sụp, không thể chịu đựng được một chưởng uy năng này.

Hơn nữa điều khiến Du Thiên Chính tuyệt vọng là dường như thiên địa xung quanh đều đã hóa thành lĩnh vực của Cố Trường Ca và được hắn dùng ý niệm phong tỏa mỗi một tấc hư không.

Cho dù Du Thiên Chính muốn trốn cũng không có cách nào làm được.

“Trường Ca thiếu chủ tha mạng... Ta sai rồi...”

Vẻ mặt Du Thiên Chính hiện lên sợ hãi, thanh kiếm trong tay cũng có vết rạn, sắp bị Cố Trường Ca dùng một chưởng đánh nát.

Phải biết rằng đây chính là Chuẩn Đế khí, từ chất liệu đến rèn đúc đều có thể so với một vài Thành đạo khí .

Thế nhưng nó vẫn không địch nổi một chưởng tùy ý của Cố Trường Ca?

Hắn vô cùng hối hận, vốn cho rằng mình đã quá mạnh rồi, hơn nữa bản thân vẫn còn rất nhiều thủ đoạn chưa được sử dụng.

Nhưng bây giờ xem ra cho dù hắn sử dụng những thủ đoạn kia thì cũng sẽ không có chút tác dụng nào.

Chắc chắn Cố Trường Ca là một Kẻ thành đạo!

E rằng thượng giới lớn như vậy cũng không có mấy người biết được tin tức này.

“Ta cũng không thích người tự cho là mình thông minh.”

“Nếu ngươi không muốn chết thì phải thả ra nguyên thần của mình để ta gieo xuống Nô Ấn.”

Cố Trường Ca từ tốn nói, sau đó giam Du Thiên Chính lại rồi lấy ra nguyên thần từ mi tâm của hắn.

Hắn cũng không dự định cứ như vậy mà giết Du Thiên Chính , lưu lại cho hắn một mạng vẫn còn tác dụng.

Nhưng để bảo đảm sau này Du Thiên Chính có thể ngoan ngoãn nghe lời mình, hắn vẫn gieo xuống Độ Ma Bình.

“Trường Ca thiếu chủ tha mạng...”

“Ta sẽ thả ra nguyên thần.”

Mặc dù gieo Nô Ấn xuống nguyên thần đồng nghĩa với việc hắn sẽ phải làm nô cả đời nhưng lúc này Du Thiên Chính cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể run rẩy mà nói.

Độ Ma Bình kinh khủng ở chỗ nó vô cùng quỷ dị, cắm rễ tại nơi sâu nhất trong nguyên thần, cho dù là Kẻ thành đạo có nguyên thần tinh thông nhất cũng đừng hòng dò xét đến tận cùng của nó.

...

Việc Tam công tử của Thác Bạt phủ làm Du Hoàng tức giận trên bữa tiệc rồi bị giam vào thiên lao gần như đã được lan truyền khắp Hoàng Đô sau khi yến hội kết thúc.

...

Tu sĩ trên phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận chuyện này, người trong cuộc là Thác Bạt Tiêu Dao cũng lập tức bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Hết chương 1613.
Bạn cần đăng nhập để bình luận