Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3885

Chương 3885Chương 3885
Cùng lúc đó, tại một nơi khác, chỗ sâu trong Ác Mộng Ma Vực, Nam Thanh đứng yên trong hư không.
Tay của nàng cầm một khối lệnh bài hắc ám, thở sâu, sau đó nhẹ nhàng vạch một cái.
Ông một tiếng, một khe nứt hiện ra trước mắt của nàng.
Nàng cất bước đi vào.
Chỉ thấy bên trong sơn thanh thủy tú, chim hót hoa nở, sinh cơ bừng bừng, hoàn toàn tương phản với cảnh tượng bên ngoài.
Trong dãy núi tự nhiên này có một rừng trúc yên tĩnh. Một nữ nhân áo trắng lẳng lặng ngồi xếp bằng giữa khu rừng.
Trước người nàng có một cây đàn tranh, hai tay nhẹ nhàng lướt qua, từng tiếng nhạc êm tai truyền ra, rất nhanh thu hút chim quý thú lạ hội tụ.
Hồ nước bao quanh, trông giống như những viên ngọc lục bảo được khảm ở đó.
Đây là Nam Tôn, một trong năm vị tiền hiền.
Lúc này, nữ nhân áo trắng dường như có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Một lát sau, nàng mới lấy lại tinh thần, giọng điệu dịu dàng hỏi.
“Thanh nhi, là con sao?”
Sau khi nhìn rõ gương mặt Nam Thanh, cơ thể của nàng bỗng nhiên cứng đờ, giống như khó có thể tin, sau đó ánh mắt mở to, ngẩn người ngay tại chỗ.
Ánh mắt của nàng ôn nhu, gương mặt thanh thoát khiến cho người ta có rất có cảm tình. Nếu nhìn kỹ, mọi người sẽ phát hiện gương mặt của nàng và Nam Thanh giống nhau đến bảy phân.
Nam Thanh nhìn nữ nhân kia, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
"Đã lâu không gặp, Thanh nhi lại đẹp hơn rồi. Ở bên ngoài, con có gặp phiền phức gì hay không?”
Nam Thanh mím môi, hóa thành một luông thân hồng rơi xuống. Nơi này là một thế giới độc lập, chỉ có lệnh bài của Vô Nguyệt đại chủ tế mới có thể ra vào nơi này.
Có thể nói nơi này ngăn cách vạn trượng với hồng trân bên ngoài, không bị bất kỳ sinh linh nào quấy rây. "Mẫu thân, là con."
Mỗi lân gặp mặt đối với Nam Thanh mà nói đều rất quý giá.
Lần trước hai mẹ con gặp mặt đã là mấy vạn năm. Đương nhiên, đối với tu sĩ mà nói, đây chỉ là một lân bế quan mà thôi.
Nhưng tốc độ thời gian bên trong Ác Mộng Ma Vực lại khác. Trong thế giới độc lập này, thời gian đã trôi qua mấy kỷ nguyên.
Ánh mắt Nam Tôn rất dịu dàng, vươn tay vỗ nhẹ gương mặt của Nam Thanh.
"Mẫu thân, con rất nhanh có thể mang người ra khỏi nơi này."
Bởi vì trên người Nam Thanh có chảy dòng máu của Đại Thiên Chi Chủ, còn có máu của nàng. Nếu xuất thế, chắc chắn sẽ là một yêu nghiệt không cách nào tồn tại.
Ánh mắt Nam Tôn vẫn rất dịu dàng, nhẹ nhàng ôm Nam Thanh vào lòng.
"Đứa nhỏ ngốc này..."
Trước giờ nàng vẫn luôn vì đó mà cố gắng.
Lúc trước, khi nàng phát hiện trong cơ thể của mình đột nhiên xuất hiện một sinh mệnh mới, nàng đã nghĩ đến chuyện luyện hóa nó, đồng thời kết thúc sinh mệnh của mình, bóp chết tồn tại có thể mang đến tai họa cho thiên hạ trong trứng nước.
Giọng điệu của Nam Thanh vô cùng kiên định.
Nhưng nàng lại mềm lòng. Nói đến, đây cũng được xem là con của nàng. Nàng có thể cảm nhận được ba động của sinh mệnh, khí tức của linh hồn.
Nàng sợ lại xuất hiện một Đại Thiên Chi Chủ không cách nào tưởng tượng nổi, xuất hiện một tồn tại không thể phỏng đoán, mang đến tai họa và hạo kiếp vô biên cho chư thế.
Nhưng đứa bé lại rất thông minh nghe lời, khéo hiểu lòng người, làm bạn với nàng một khoảng thời gian dài cô tịch trong quan tài.
Cuối cùng vẫn là mẫu thân mềm lòng, để nàng buông xuống tất cả suy nghĩ. Cho đến bây giờ, nàng chưa từng hối hận vì đã sinh ra đứa bé.
Mẹ con hai người đều trân quý cơ hội gặp nhau khó có được như vậy.
Nam Thanh chia sẻ những gì mà nàng gặp bên ngoài cho mẹ của mình. Nam Tôn thì mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe.
Chỉ có trước mặt mẫu thân, Nam Thanh mới có thể buông xuống tất cả đề phòng, ngụy trang và tâm cơ tính toán. "Bây giờ bên ngoài rất bất an. Thanh toán bên phía Chân Thực Chi Địa giáng xuống. Kỷ nguyên thiên địa hỗn độn cũng sắp kết thúc. Thương Mang đại loạn, còn muốn hỗn loạn hơn cả thời đại Hắc Họa."
“Nhân vật Lộ Tận, nhân vật Chân Lộ, sinh linh bước vào con đường Vô Thượng Phá Toái đều thay phiên nhau nhảy ra ngoài."
Nam Thanh giới thiệu tình huống bên ngoài cho mẹ của mình nghe.
"Trước đó Vô Nguyệt đại chủ tế có đi tìm ta hỏi thăm một số chuyện, ta đã đoán được bên ngoài không yên ổn."
Nam Tôn than nhẹ.
"Nhưng ta cũng đã gặp được phụ thân của mình."
Nam Thanh dừng lại một lát, trong con mắt trong trẻo của mình đột nhiên bắn ra ánh sáng kinh người, tinh thân phấn chấn.
Đây là lân đầu tiên hai chữ phụ thân phát ra từ miệng của nàng. Ban đầu có chút kỳ quái nhưng rất nhanh đã tự nhiên trở lại.
Nét mặt Nam Tôn ngược lại cứng đờ. Đối với nàng mà nói, hai chữ này lọt vào tai rất khó chịu.
Rõ ràng lúc trước nàng vì phong ấn Đại Thiên Chi Chủ mà xuất thế, ai ngờ cuối cùng lại sinh ra Nam Thanh có huyết mạch của hắn.
Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.
"Phong ấn Đại Thiên Chi Chủ đã vỡ vụn rồi sao?"
Nam Tôn lắc đầu, khẽ thở dài, nhưng cũng không quá bất ngờ, dường như đã dự đoán được sẽ có chuyện như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận