Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1187: Quyết định

Chương 1187: Quyết định

"Ngươi nên cầm chắc, không được làm rơi. Ta cũng phải tốn không ít công phu mới tìm được một bình nhỏ như thế."

"Lúc đầu ta cũng không có ý định phiền toái như vậy, nhưng đây chính là hình phạt của ngươi vì đã thông cảm cho hắn."

Trên mặt của Cố Trường Ca hiện ý cười, bất quá giọng điệu lại có một ít tiếc nuối, dường như cũng không muốn làm như vậy.

"Ta, ta đã biết."

Sắc mặt của Đường Uyển trở nên trắng bệch, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Đồng thời tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, quả nhiên thời điểm nàng sinh ra ý niệm, dự định đi nhắc nhở Tần Vô Nhai, hắn đã biết.

Trong lòng nàng lại còn cho rằng có chút may mắn, cho là hắn không thèm để ý.

"Sau khi ngươi sắp xếp xong, nói cho ta biết một tiếng, trò hay này ta cũng không muốn bỏ lỡ."

"Đi xuống đi."

Sau đó, Cố Trường Ca cười cười, khoát tay áo, để nàng lui ra, tựa hồ cũng không muốn tiếp tục làm khó nàng.

"Vâng."

Trong tay Đường Uyển phát run, nắm bình ngọc màu trắng thật chặt, trong lòng tràn đầy cảm giác đắng chát và hồn bay phách lạc, rời khỏi chỗ này.

Nàng không dám hận nam nhân đó, chỉ là hận bản thân lúc ấy vì sao muốn mềm lòng, sinh ra ý nghĩ như vậy.

Đáng tiếc, trên đời này cũng không có thuốc hối hận.

Nàng cũng không dám cầm vận mệnh gia tộc với tính mạng tất cả tộc nhân đi cược, huống chi Tần Vô Nhai đối đầu với Cố Trường Ca, từ đầu đến cuối cũng không có phần thắng nào.

Hết thảy cục diện đều đã sớm được định sẵn.

Sau khi thấy Đường Uyển rời đi, Doãn Mi mới có chút hiếu kỳ nói, "Công tử thật sự định để nàng độc chết tên kia sao?"

Nàng cảm thấy lấy thực lực của Trường Ca thiếu chủ, muốn đối phó một người, cũng không cần phiền phức như vậy.

Thân phận của Tần Vô Nhai nàng cũng biết được, dĩ nhiên biết giữa hắn và chủ nhân của mình có thù hận gì.

Tử Phủ từng bị huỷ diệt cùng Tử Dương Thiên Quân cũng có liên quan mật thiết với Tần Vô Nhai.

Khuôn mặt của Cố Trường Ca lộ vẻ mỉm cười nhìn về phía nàng, đưa tay ra hiệu, gương mặt xinh đẹp của nàng có chút đỏ lên, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực hắn.

"Ta chỉ muốn biết một chút, Đường Uyển có thể xuống tay hay không thôi."

"Về phần nàng ấy có độc chết tên kia hay không, kỳ thật cũng không liên quan lắm, bởi vì ngay từ khi ta bước chân vào Đường gia, Tần Vô Nhai cũng đã là một người chết."

Cố Trường Ca cười cười, cũng không phải quá để ý, bàn tay đặt ở bên trên chiếc đuôi cáo của Doãn Mi, giống như đang vuốt ve mèo con, nhẹ nhàng mơn trớn.

"Xem ra Đường Uyển cũng không ngốc, sẽ biết phải làm sao."

Sắc mặt của nàng đều đã đỏ ửng, mềm như không xương, mị hoặc tự nhiên.

Kỳ thật hắn còn có mục đích khác, Tần Vô Nhai càng tuyệt vọng, hắn sẽ thu hoạch được càng nhiều điểm khí vận và giá trị thiên mệnh.

Dù sao cũng nuôi dưỡng đã lâu, điểm khí vận trên người tên đó chắc chắn cũng không ít, hơn nữa vị đại sư huynh kia từ Cửu Thiên trở về này không chừng còn cất giấu một chút bí mật của Cửu Thiên.

Lúc trước sau khi kỉ nguyên cấm kỵ kết thúc, Thượng giới vỡ vụn, Tiên Cung sụp xuống, vạn tiên mất mạng.

Còn lại tàn tiên tiến về Cửu Thiên, phong tỏa tiên môn, phong tỏa lối vào, từ đó về sau, Thượng giới đã không còn thấy tiên nhân chân chính xuất hiện.

Bây giờ có rất nhiều thế lực, ví dụ như Trường Sinh Cố gia, Phật Sơn các loại, mặc dù có liên quan rất lớn với Cửu Thiên. Nhưng liên quan đến thời đại kỷ nguyên cấm kị kia, thật sự quá lâu đời rồi, đã có rất ít người biết được, chỉ có thể ở trong điển tịch tìm đọc một ít chuyện.

Cho nên còn có cách nói, kỷ nguyên cấm kỵ trước đó thật ra đã sụp đổ trong dòng chảy của thời gian.

Kỷ nguyên trước đó, Tiên Cung trước đó, còn có niên đại lâu đời hơn.

Nhưng bởi vì kỉ nguyên cấm kỵ tồn tại, dẫn đến rất nhiều người đối với thời đại kia giữ kín như bưng, không dám nhắc tới, bởi vì chỉ cần nghe nói đến hai chữ kia, thần hồn sẽ trở nên sợ hãi run rẩy.

Đây là duyên do mọi người không dám nói ra chân tướng.

Chuyện đó càng cho người ta một loại cảm giác không thể biết được nó từ đâu mà có, nhưng bằng vào hai chữ này đã có thể cảm nhận được sợ hãi và tim đập nhanh.

"Nhưng dựa vào sự cẩn thận của Tần Vô Nhai, hắn không chừng sẽ phát giác được, để xem hắn có nguyện ý uống thuốc độc mà thê tử kiếp trước đưa cho hay không?"

Cố Trường Ca cười cười, sắc mặt như có điều suy ngẫm.

"Công tử!"

Giờ phút này Doãn Mi cũng không có hứng thú nghe hắn nói những thứ đó, thanh âm của nàng nhẹ nhàng phát run.

Đuôi cáo của bộ tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, chính là mệnh mạch của các nàng, nếu như người khác có dũng khí chạm đến, các nàng cho dù là liều mạng, cũng sẽ chém bàn tay đó.

Ánh mắt của nàng ngập nước nhìn Cố Trường Ca, chủ động đem môi đỏ dâng lên.

Sau khi Đường Uyển về tới phòng của mình, cuối cùng tâm trạng đã bình tĩnh lại.

Bình ngọc nhỏ màu trắng trong tay nàng, đã không còn phỏng tay như lúc trước.

Nàng đã không còn lựa chọn, nếu nàng từ chối, nam nhân kia sẽ không bỏ qua cho nàng, hơn nữa sẽ không bỏ qua cho gia tộc nàng.

"Táng Tiên Thủy "

Nàng nhẹ giọng thì thào ba chữ đấy, trong lòng đã có quyết định, kỳ thật từ lúc nàng bị hắn nắm tính mệnh trong tay, tất cả đều đã được định sẵn.

Sau đó, nàng chủ động tiến về nhà bếp, dự định tự tay vì Tần Vô Nhai xuống bếp, vì hắn làm một vài món ngon, để tránh trên đường đi đến hoàng tuyền phải chịu đói.

Đường Uyển biết hiện tại hắn cũng không ở trong tộc, mà đang ở bên ngoài, vì chuyện của nàng mà bôn ba bận rộn.

Lúc trước nàng còn có cảm giác áy náy, nhưng hiện tại đã không dám rồi.

Nói cho cùng nàng cũng chỉ là nàng, cũng không phải là thê tử của tên đó.

Tương tự chi hoa cũng tốt, luân hồi chuyển thế cũng tốt, đối với nàng mà nói, cũng không có gì nghiêm trọng.

Những gì Tần Vô Nhai làm, cũng vẻn vẹn chỉ là mong muốn đơn phương thôi, nàng cũng không có chủ động để hắn vì nàng làm bất cứ cái gì.

Hết chương 1187.
Bạn cần đăng nhập để bình luận