Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2841. Ngươi muốn đi đâu thì cứ đi

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Chỉ bằng vào chút năng lực ấy của ngươi mà cũng dám cản chân ta.”
Đế Khôn nở nụ cười giễu khinh thường, giọng nói chấn động trời cao, pha chút sự đùa cợt như mèo vờn chuột. Chân động đậy, bóng người biến mất, truy đuổi theo hướng Sở Tiêu bỏ chạy.
Thực lực hắn kinh khủng đến nhường nào, giao thủ với Phúc bá còn chưa đến trăm chiêu mà đã đánh bại được đối thủ.
Mà đấy là bởi vì trong tay Phúc bá có một món dị bảo mạnh.
Nếu không phải hắn còn định truy sát Sở Tiêu, chỉ dựa vào năng lực của hắn, hoàn toàn có thể giết chết Phúc Bá.
Nhưng bây giờ Phúc bá đang bị Thái Dương Chân Hỏa thiêu đốt, gợn sóng đại đạo ma diệt sức sống, sinh mệnh khô kiệt, sống chẳng được bao lâu nữa.
Giữa dòng Tử Quy, thuyền ngọc trôi theo dòng nước, Cố Trường Ca chắp tay sau lưng, đứng cô độc ở đầu thuyền, tóc đen bay múa, áo trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, trông hắn hệt như trích tiên bước ra từ trong tranh. Ở bên cạnh cách đó không xa, Diệp Tố Y buông cây cổ cầm vẫn luôn ôm trong lòng xuống, dùng một chiếc quạt hương bồ nhỏ khống chế lửa lò, nước trà sôi ục ục, hương trà nồng đậm lan tỏa.
Mặc dù cuộc sống của nàng ở Tử Tiêu Sơn không tốt lắm.
Nhưng trước khi mẫu thân đổ bệnh rồi mất, thật ra nàng chính là một tiểu thư phú quý được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng không hiểu sự đời.
Năm ngón tay không dính nước xuân, có thể nói là tinh thông hết cầm kỳ thư họa.
Nhất là thiên phú đánh đàn cực kỳ xuất chúng, tuổi còn nhỏ đã là tấm gương của mọi người.
Sau khi vào Tử Tiêu Sơn tìm kiếm cha ruột, mặc dù bị biến thành nha hoàn bên người Tử Tố Tố.
Nhưng từ một mặt nào đó mà nói, nó cũng đã giúp nàng rèn luyện cầm kỹ và trà nghệ.
Bàn tay ngọc tinh tế nõn nà rắng sáng như gốc hành nâng bình trà lên, rửa sạch trà cụ, đến cả động tác châm trà cũng vô cũng đẹp mắt, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Diệp Tố Y cúi đầu tập trung pha trà, thuận tiện rửa sạch trà cụ, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng cao gầy ở đầu thuyền kia, trong ánh mắt lướt qua chút xấu hổ ngượng ngùng.
Có lẽ hành động dìu đỡ khi ấy đối với Cố Trường Ca mà nói chỉ là vô tình, hoặc chỉ là lòng thương xót trắc ẩn nhất thời. Nhưng đối với nàng mà nói, đó là tia sáng tươi đẹp đủ để xua tan nỗi lo sợ, u ám và tuyệt vọng của cuộc sống mờ mịt ảm đạm trong quá khứ.
Lúc ấy nàng còn nghĩ rằng nếu không mình cứ chết đi là được, cứ kết thúc ngày tháng không có hy vọng, không có tương lai như thế này đi.
Nhưng vào lúc nàng bất lực nhất, đồng thời cũng là lúc tuyệt vọng nhất, Cố Trường Ca lại xuất hiện.
Đồng thời, hắn còn đưa tay về phía nàng, đưa chiếc khăn sạch cho nàng lau đi vết máu.
Điều này đối với Diệp Tố Y mà nói cứ như một cọng cỏ cứu mạng bỗng dưng xuất hiện, khiến nàng lại lần nữa được nhìn thấy hy vọng.
Hóa ra trên thế gian này còn có người tốt như thế, còn có người tình nguyện ra tay giúp đỡ nàng…
“Xem ra đã kết thúc rồi. Mặc dù chậm hơn trong dự liệu của ta nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến toàn cục.”
Cố Trường Ca bước đến từ phía đầu thuyền, dời ánh mắt đi.
Trận chiến ở phía cuối chân trời kia đã hạ màn, như trong sở liệu của hắn, Phúc bá không thể nào là đối thủ của Đế Khôn.
Mặc dù Phúc bá đã kéo dài thời gian cho Sở Tiêu nhưng chút ít thời gian đó đối với Đế Khôn mà nói hoàn toàn chẳng có tác dụng gì.
Bất kể thế nào, Đế Khôn cũng là một kẻ đã vượt qua sáu lần Thiên Suy kiếp. Một kẻ có thực lực đủ để sánh với Trọc Phong Tà, Hồn Nguyên Quân như thế, muốn đuổi theo Sở Tiêu cũng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
“Nếu đã thế, vậy ta cũng nên hạ một nước cờ khác thôi.”
Cố Trường Ca nở một nụ cười nhạt.
Sau đó, không gian phía sau hắn trở nên mơ hồ, bóng dáng Bạch Cốt Tổ Vương xuất hiện.
“Công tử…”
“Đưa lão bộc bên cạnh Sở Tiêu về đây.”
Cố Trường Ca phân phó với hắn.
Bạch Cốt Tổ Vương hơi kinh ngạc, thấy hơi khó hiểu. Nhưng hắn không hỏi gì nhiều, thân ảnh biến mất, tiến về hướng Man Hoang địa lục nơi mà Phúc bá rơi xuống.
Sau khi Bạch Cốt Tổ Vương rời đi, Cố Trường Ca mới nhìn về Diệp Tố Y vẫn còn ở lại trong thuyền.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Diệp Tố Y vốn đang tập trung rửa ráy trà cụ bỗng nhiên cảm thấy bên vành tai hơi nóng lên, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Cố Trường Ca nữa.
“Ngươi đã được tự do rồi, không cần phải tiếp tục ở lại bên cạnh ta đâu. Từ nay về sau sẽ không còn ai ước thúc ngươi nữa.”
“Ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đến đó.”
Cố Trường Ca quay đi, ung dung bước đến, lần nữa lặp lại những lời đã từng nói trước đây.
Hắn cũng không định để Diệp Tố Y đi theo bên mình.
Nếu như thực lực nàng cường đại, hoặc có thiên phú xuất chúng, khí vận kinh người, vậy hắn còn có lý do để giữ nàng lại. Đáng tiếc cả ba điều này, nàng lại chẳng dính được cái nào.
Thế gian này nhiều nữ tử tuyệt sắc xinh đẹp như thế, nếu hắn đã muốn, chỉ cần một câu nói, vô số thiên chi kiều nữ, tuyệt đại thần nữ đều sẽ tự tiến cử.
Nhưng hiện giờ, đối với Cố Trường Ca mà nói, vẻ ngoài có đẹp hơn đi nữa cuối cùng cũng chỉ là một cái túi da.
Hồng phấn khô lâu, chớp mắt đã tiêu tan. Nếu như không có đủ giá trị đối với hắn, vậy thì túi da chung quy vẫn là túi da, sẽ không mảy may khiến hắn sinh ra ý nghĩ nào khác.

Hết chương 2841.
Bạn cần đăng nhập để bình luận