Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 565: Ngạc nhiên

Chương 565: Ngạc nhiên

"Cố Trường Ca, ngươi vẫn là giết ta đi!"

Giang Sở Sở nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn thốt lên một câu như thế.

Cố Trường Ca nghe vậy hơi nhướng mày.

Ý cười trên mặt cũng biến mất, trở lên lạnh lùng, "Giang Sở Sở, ngươi đừng có khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta."

Lần này, hắn trực tiếp xưng hô họ tên Giang Sở Sở.

Lúc trước hắn đều gọi là Sở Sở Thánh Nữ.

Giang Sở Sở vừa khôi phục bình tĩnh, thì thần sắc lại biến đổi.

Nàng tự nhiên cảm giác được sự khác nhau của danh xưng này, rõ ràng là có chút không biết vì sao Cố Trường Ca lại tức giận.

Nhưng nhất thời, nàng cũng không rõ đây là ý tốt của Cố Trường Ca,hay là cái gì.

Sau đó, Giang Sở Sở cắn răng nói,

"Ngươi không nên ép ta, ta tình nguyện chết già, cũng sẽ không phản bội sư môn, ngươi giết Nhân Tổ, ta không có ra tay với ngươi đã là… "

"Nói thế hình như ngươi dám ra tay với ta."

Cố Trường Ca lạnh lùng ngắt lời nàng, sau đó nhàn nhạt nói, "Ngươi muốn tìm chết, nhưng ta không giết ngươi. Nói một cách khác, cũng chính là ngươi trước kia đã chết rồi, mạng của ngươi bây giờ là của ta."

"Ngươi muốn làm gì nó? Đã được ta đồng ý chưa?"

Nghe vậy,đôi mắt Giang Sở Sở đột nhiên trợn to, nàng cảm thấy rất mông lung.

Vì sao nghe có vẻ rất có lý nhỉ?

Có thể việc này chỉ là do Cố Trường Ca cưỡng từ đoạt lý.

Sau một khắc, Cố Trường Ca vung ống tay áo lên, thông đạo nối liền với thế giới của hắn lập tức mở ra, hắn tiện tay đem Giang Sở Sở ném vào.

Sau đó, cũng đi vào.

"Cố Trường Ca ngươi hèn hạ vô sỉ "

Mà rất nhanh, bên trong trong thế giới của Cố Trường Ca, Giang Sở Sở hô hấp có chút nhọc nhằn, nhịn không được mắng lên.

Tâm trạng tu hành tĩnh lặng như nước lúc trước, ở trước mặt Cố Trường Ca căn bản không có chút tác dụng nào.

Chỗ sâu nhất của Vũ Hóa Thiên Trì.

Lúc này Triệu di luôn ngồi đây hộ pháp cho Khương Dương sắc mặt có chút mỏi mệt, lúc này bỗng nhiên cảm giác được sương mù hỗn độn phía trước đã tản ra, nàng không khỏi lộ ra sắc mặt vui vẻ.

"Khương Dương, ngươi thành công…. "

Nhưng mà, lời của nàng chưa chưa nói xong, liền cứng đờ tại chỗ, vô cùng kinh hãi.

Đôi mắt trừng to, kinh ngạc nhìn Cố Trường Ca bước ra từ bên trong, không tin được một màn này là sư thật.

Vị thượng tiên này không phải đã bỏ mình ở bên trong Vũ Hóa Thiên Trì,bị Khương Dương hố chết rồi sao.

Nhưng bây giờ sao hắn lại đột nhiên đi ra từ trong đó?

Khương Dương đâu?

Tám chín phần mười là lành ít dữ nhiều rồi.

"Không tốt "

Thần sắc Triệu di kinh hãi đến cực điểm, vô ý thức liền định lấy thủ đoạn Khương Dương truyền thụ cho nàng, thôi động Tiên Luân Ấn , để đối phó Cố Trường Ca.

Nhưng ngay lập tức, nàng còn chưa kịp phản ứng, mắt liền tối sầm lại, cảm giác một bàn tay to lớn dò tới, trong nháy mắt bao phủ lấy nàng, ngay cả Tiên Luân Ấn chìm nổi ở trên bầu trời, cũng bị đập đến chấn động không thôi.

Phốc!

Lại thêm một phát, Triệu di tuyệt vọng, nhịn không được cầu xin tha thứ.

"Thượng tiên tha mạng ! Hết thảy đều là Khương Dương bố trí, không có quan hệ gì với ta "

····

Nàng không chịu nổi cỗ ba động này, thân thể trong nháy mắt nổ tung, trước đó Cố Trường Ca cố ý lưu lại thần hồn của nàng , chính là vì cho Khương Dương thêm chút phiền phức.

Hiện nay Khương Dương đã chết, Triệu di tự nhiên cũng không cần thiết giữ lại.

Thần hồn nàng lúc này bị chụp thành tro tàn, hình thần câu diệt.

Khí linh bên trong Tiên Luân Ấn cũng cảm thấy không ổn, muốn thừa cơ phá vỡ hư không bỏ chạy, nhưng Cố Trường Ca sớm đã đoán trước.

Triển khai Hoàng kim đạo tạng!

Bên trong thế giới mênh mông, tựa như bức tranh, bao phủ mọi nơi, thiên địa to lớn bỗng ông một tiếng, phát ra vô tận quang hoa!

Tiên Luân Ấn lập tức khó mà trốn chạy, trực tiếp rơi vào bên trong.

Cố Trường Ca sau khi thu kiện Chí Tôn khí này, cũng không vội luyện hóa, bởi vì bây giờ hắn còn chuyện muốn làm.

Về phần Giang Sở Sở, hắn cũng không sốt ruột, biết được nàng sớm muộn cũng sẽ chọn thôi.

Oanh! !

Rất nhanh,sương mù màu xám đáng sợ trên bầu trời Vũ Hóa Thiên Trì, càng sôi sục lên, nhìn như trực tiếp có thể xông ra bên ngoài.

Nơi xa xôi, rất nhiều tu sĩ cường đại nhìn về phía này, thần sắc vẫn kinh hãi như cũ, nửa ngày không bình tĩnh nổi.

Lúc này,khí tức kinh khủng của Vũ Hóa Thiên Trì, giống như là sóng lớn quét sạch khắp chốn, sôi trào mãnh liệt.

Khiến không ít kẻ dự định đến thăm dò đều phải dừng bước.

Ở tứ phương đều có thuộc hạ do Nguyệt Minh Không điều động phụ trách trông coi, ngược lại là không người nào dám xâm nhập dưới tinh huống hiện nay, đi vào nhất định đều là một con đường chết.

"Khí tức Khương Dương đã biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nguyệt Minh Không nhíu mày,sau đó thân ảnh nhoáng một cái, thôi động một kiện cấm khí, nhanh chóng tiến vào bên trong thiên trì.

Bởi vì nàng thấy thân ảnh bên trong cao không kia , tựa hồ đã tiêu tán, ngay cả khí tức cũng không cảm nhận được.

Phảng phất bốc hơi khỏi nhân gian, việc này cũng thật quá kì lạ.

Mà nàng để ý khí tức của Khương Dương, bây giờ đã không cảm nhận được nữa, không biết xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, lúc Nguyệt Minh Không đuổi tới gốc Niết Thế Thanh Liên kia, nàng ngây ngẩn cả người, vẻ nghi hoặc trong đôi mắt càng sâu.

Rất nhiều thần vân tiên cơ trong của gốc Niết Thế Thanh Liên này đều đã biến mất, rất rõ ràng là đã bị người nào dung hợp, hấp thụ.

Người đầu tiên Nguyệt Minh Không loại bỏ chính là Khương Dương.

Nếu như Khương Dương dung hợp thành công, hắn tất nhiên sẽ lao ra, trả thù cho bản thân.

Thế nhưng theo tình huống bây giờ, Khương Dương đã thất bại, thậm chí có thể đã vẫn lạc ở đây.

Điều này khiến trong lòng Nguyệt Minh Không nổi lên sóng to gió lớn, khó mà tin được.

Ai có thủ đoạn này, vậy mà có thể giết chết Khương ở nơi hắn bố trí rất nhiều hậu chiêu như vậy.

"Nơi này còn có hạt sen của Niết Thế Thanh Liên ? Lẽ nào người kia quên lấy đi?"

Rất nhanh khi chú ý tới một vật trong đó, Nguyệt Minh Không có chút kinh ngạc.

Nàng phát hiện hạt sen cực kì trân quý của Niết Thế Thanh Liên, số lượng cũng không ít, vậy mà không bị người kia cầm đi, ngược lại còn ở trong thân sen.

Rất nhiều tiên cơ và đạo vận, toàn bộ đều còn, không bị ảnh hưởng chút nào.

Giống như cố ý không cầm theo mà để lại cho nàng?

Hết chương 565.
Bạn cần đăng nhập để bình luận