Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 695: Lẽ nào ngươi đang yêu sao?

Chương 695: Lẽ nào ngươi đang yêu sao?

Tin tức về việc một vị thiên kiêu trẻ tuổi lại bị ám hại, rất nhanh lan truyền đi, tạo thành khủng hoảng vô cùng lớn.

Ai cũng không ngờ sự việc mới qua vài ngày, lại có đệ tử gặp phải độc thủ của người thừa kế ma công.

Còn ngay lúc Cố Trường Ca và Mạc trưởng lão đang di do thám tình hình, xảy ra ngay dưới mí mắt của bọn hắn, việc này vừa xảy ra liền để cho vô số đệ tử bất an và hoảng sợ.

Cho dù là những đệ tử đứng đầu cũng hoảng hốt.

Theo chuyện này, cũng đủ để nhìn ra người thừa kế ma công càn rỡ và phách lối cỡ nào, căn bản không thèm để ý đây là địa bàn của Chân Tiên thư viện.

Ngay cả một đám trưởng lão cũng bó tay với hắn, thiên kiêu tuổi trẻ bình thường có thể làm được gì chứ?

Nhất thời Chân Tiên thư viện bị bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề, bất an, các đệ tử càng thêm cẩn thận và cảnh giác.

"Người thừa kế ma công này cũng thật là hống hách, liên tiếp giết chết hai tên thiên kiêu…"

"Sở Sở, đây là cơ hội tốt nhất để ngươi bắt hắn, ta nhớ là thiên phú của ngươi không phải có thể ngược dòng tìm hiểu vết tích lúc ấy sao? Nếu như có thể tìm ra một chút dấu vết, nói không chừng có thể tìm được thân phận ẩn giấu của người thừa kế ma công.”

Trong động phủ nằm ở U Lâm, yên hà tràn ngập, sáng chói dị thường.

Vương Tử Câm chống cằm nhìn chằm chằm Giang Sở Sở đang tĩnh tọa tu hành ở trước mặt, thần sắc có chút ấm ức và nói, tựa hồ cảm thấy rất mất mặt.

"Ngươi đột nhiên có hứng thú với người thừa kế ma công như vậy? Xem ra là rảnh rỗi quá nhỉ.”

Nghe vậy, con ngươi của Giang Sở Sở mở ra, ánh mắt yên tĩnh nói.

Bình thường dựa vào tính cách của Vương Tử Câm, nàng có thể sẽ không để ý đến những chuyện liên quan đến người thừa kế ma công, dù nàng là truyền nhân của Nhân Tổ điện.

Lần trước xuất thủ ở Tuyệt Âm chiến trường, vẫn là bởi vì lúc ở Trường Sinh Cố gia, nàng gặp phải sát thủ do người thừa kế ma công phái tới, nên vẫn luôn ghi nhớ món nợ này.

Bây giờ nàng sẽ nói như vậy, thuần túy vẫn là bởi vì quá nhàm chán, muốn tìm một ít chuyện để làm.

"Sao lại bảo ta quá rảnh rỗi, người thừa kế ma công phách lối như thế, ta thân là truyền nhân của Nhân Tổ điện, tìm ra hắn rồi sau đó thay trời hành đạo, trả lại yên bình cho chúng sinh là sai sao?”

Vương Tử Câm phản bác, "Giang Sở Sở, ngươi từ lúc nào mà học được cách tổn thương người khác vậy?”

"Vậy ngươi đi đi, dù sao ta không tìm ra được." Giang Sở Sở lắc đầu, thần sắc bình tĩnh như trước, không có chút gợn sóng, "Ngay cả trưởng lão Chí Tôn cũng bó tay thì ta có thể có biện pháp gì chứ?”

Hơn nữa coi như phát hiện dấu vết để lại thì thế nào?

Đi vạch trần Cố Trường Ca?

Giang Sở Sở trong lòng thở dài, suy nghĩ vô cùng phức tạp, trong lúc ở Chân Tiên thư viện, kỳ thật nàng luôn lén chú ý đến Cố Trường Ca.

Nàng cũng không biết Cố Trường Ca có chú ý tới nàng hay không, cũng có thể là hắn đã chú ý đến, nhưng căn bản không thèm bận tâm.

Chuyện xảy ra ở chỗ sâu của Tuyệt Âm chiến trường, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng hiện ra trong đầu nàng, hoàn toàn không phai mờ được.

Trong lòng Giang Sở Sở khó mà bình tĩnh nổi.

Nếu như trong lòng Cố Trường Ca không có nàng, vậy thì lúc ấy hắn cần gì phải hiện thân cứu nàng, lại giải trừ tai họa ở trong Tuyệt Âm.

Thế nhưng sau đó Cố Trường Ca lại hờ hững với nàng, giống như là người xa lạ, để cho lòng nàng rất khó chịu.

"Đây không phải phong cách trước kia của ngươi."

"Trước kia ngươi rõ ràng là ghét ác như cừu, nghe được việc của người thừa kế ma công, còn suýt chút nữa dựng đứng lông mày, rút kiếm giết người, đâu thể tâm bình khí hòa và trò chuyện với ta giống như bậy giờ."

Nghe nói như thế, vẻ mặt của Vương Tử Câm hồ nghi, tiến đến bên người Giang Sở Sở.

Trong con ngươi thanh lệ, phảng phất là biết nói chuyện, nhìn chằm chằm vào nàng.

Giang Sở Sở nghe vậy, vẫn bình tĩnh như trước nói, "Việc không làm được, thì sao ta phải suy nghĩ cơ chứ.”

"Ngươi thật sự đã thay đổi, đã không phải là Giang Sở Sở mà ta biết nữa, không đi tìm Nhân Tổ chuyển thế, cũng không đi quản tai họa Tuyệt Âm thiên giáng lâm, đối với người thừa kế ma công cũng là dáng vẻ khoanh tay đứng nhìn.”

"Cả ngày chính là tu luyện rồi tu luyện, còn không thì là ngẩn người."

Âm thanh của Vương Tử Câm lộ ra sự hoài nghi, “Giang Sở Sở, lẽ nào là ngươi đang yêu sao?”

Thần sắc của Giang Sở Sở cứng đờ, có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại.

Nàng nhàn nhạt hỏi nói, "Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, dựa vào thực lực bây giờ của chúng ta, không tu luyện, sau này thật sự gặp phải người thừa kế ma công thì phải làm sao?”

"Ngươi lại đánh trống lảng rồi, Giang Sở Sở, quả nhiên giữa ngươi và Cố Trường Ca đã xảy ra chuyện gì. Không thừa nhận thì thôi, bây giờ còn muốn đánh trống lảng…"

"Ta nói với ngươi nha, tên Cố Trường Ca kia chính là anh trai mưa, đừng xem hắn như người tốt, thật ra là tên xấu xa a. Đến lúc đó ăn sạch ngươi rồi chùi mép, không chừa lại một tý gì, ngươi cũng đừng có hối hận.”

Bộ dáng của Vương Tử Câm như kiểu "Đã sớm xem thấu tất cả trò quỷ của ngươi ", không khỏi khuyên nhủ nàng.

"Ngươi..."

Nghe thấy lời này, trên mặt Giang Sở Sở rốt cục cũng có chút tức giận, có cảm giác như tâm sự bị vạch trần.

Ông! !

Sau một khắc, trong lòng bàn tay nàng có hào quang tràn ngập, phù văn xen lẫn, khí tức kinh khủng như muốn hóa thành thần kiếm.

Đang định động thủ giáo huấn Vương Tử Câm một chút, chợt nghe ngoài động phủ có âm thanh ôn nhuận như ngọc của nam tử vang lên.

"Không biết Tử Câm thánh nữ có ở đó không?"

Âm thanh quen thuộc này khiến cho Giang Sở Sở và Vương Tử Câm đồng thời sửng sốt.

Hết chương 695.
Bạn cần đăng nhập để bình luận