Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1786: Giác đấu trường

Chương 1786: Giác đấu trường

“A? Báo đáp thì không cần.”

Nghe vậy, khóe miệng Cố Trường Ca hiện lên nụ cười nhàn nhạt, cũng không quay đầu mà tùy ý nói: “Về phần họ tên thì ta nghĩ sẽ có người nói cho ngươi.”

Sau đó các sứ giả từ trường giác đấu phía trước cung kính đi tới, đẫn đường và đưa họ vào trong.

“Tại sao hắn lại làm như thế...”

Ở phía xa trong bóng tối, một thân ảnh mảnh khảnh thân mặc áo đen đầu đội mũ rộng vành vẫn luôn chú ý đến một màn này, thấy Cố Trường Ca bước vào sâu trong cung điện, nàng mới lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Trên người hồng y thiếu nữ, nàng mơ hồ có thể thấy được hình bóng của mình ngày trước.

Trước đây nàng cũng từ hạ giới đến đây, bị rất nhiều tu sĩ khinh thị xem thường.

Nếu không phải bởi vì được Cố Trường Ca coi trọng, e rằng không biết đã chịu bao nhiêu ủy khuất và nhục nhã.

“Công tử....”

Nghĩ tới những thứ này, thần sắc bên trong ánh mắt của nàng càng thống khổ và giãy dụa, sau đó một chút lệ khí hiện lên, dần dần bao trùm lên chút thanh tỉnh còn sót lại.

Mà ở phía bên kia, dưới sự chỉ dẫn của người do Thanh Nhi an bài, Cố Trường Ca rất nhanh liền tiến vào nội bộ trong cung điện, nhìn bên ngoài cũng không thấy cái lầu này có chút nào không bình thường, vậy mà nơi đây lại là một thông đạo vòng vèo dưới lòng đất!

Từng bậc thang thông xuống bên trong, ngọn đèn thần được thắp sáng hai phía, khí tức có chút tĩnh mịch, địa điểm của trường giác đấu rõ ràng là ở dưới lòng đất. Trên vách tường nơi này đều có khắc trận văn, vào thời khắc mấu chốt có thể bộc phát ra uy lực không nhỏ, có thể vây khốn tu sĩ Thánh cảnh cũng có thể phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn.”

Thanh Nhi thấy ánh mắt Cố Trường Ca rơi vào phía trên liền giải thích.

“Bố trí như vậy ngược lại là rất thâm sâu.”

Cố Trường Ca gật đầu một cái, tùy ý nhìn lướt qua, phạm vi chừng hơn nghìn dặm, cách bố trí không khác đấu trường La Mã lắm, hai bên cũng đều là ghế.

Chẳng qua nó bị ngăn cách bởi một rào chắn đặc biệt ở giữa, không thể quan sát tình hình hai bên.

Ai cũng không nghĩ tới một hòn đảo tao nhã yên bình lại có một giác đấu trường to lớn như thế.

Mỗi ngày, những tử tù và tu sĩ sinh linh chết thảm ở nơi này có thể nói là nhiều vô số kể.

Về phần tại sao vừa rồi hắn lại suy nghĩ muốn giúp hồng y thiếu nữ kia thì chỉ là muốn nhìn một chút, nếu hắn can thiệp vào những điều mà định mệnh an bài thiếu nữ này phải trả qua, vậy so với nhân vật chính nguyên bản, không biết có thể xảy ra chút chuyện gì đó thú vị không.

Nói cho cùng, những gì vừa mới làm là do sở thích quái ác của Cố Trường Ca mà thôi.

Phạm vi giác đấu trường rất lớn, nội hàm càn khôn, tràn ngập ba động của không gian cấm chế.

Tu sĩ đến từ các phe đều đã lấp đầy hàng ghế ở hai bên, tất cả đều hưng phấn nhìn chằm chằm về phía sân chém giết ở phía trước, vô cùng náo nhiệt.

Mặc dù ghế ở giữa bị một trận pháp đặc thù ngăn cách nhưng mà trong mắt các tu sĩ có tu vi cao thâm, tầng ngăn cách này cũng không có tác dụng gì, có thể dễ dàng nhìn trộm nhất cử nhất động của các tu sĩ xung quanh.

Thế nhưng nếu làm như thế, nếu lọt vào mắt lão quái vật sẽ rất dễ bị xem là hành động khiêu khích.

Cho nên nếu như không phải tình huống bắt buộc thì cũng sẽ không có tu sĩ nào ngu như vậy.

Biết được Cố Trường Ca xuất hiện, người phụ trách của giác đấu trường này cũng tự mình tới đây, sắp xếp cho hắn một gian phòng tốt nhất, có thể thỏa thích xem tất cả tình huống bên trong giác đấu trường.

Trong gian phòng trang nhã xen lẫn hào quang màu xanh, tràn ngập hương trà, còn có rất nhiều thị nữ xinh đẹp động lòng người đến đây bưng trà rót nước, sâng lên đủ loại linh quả lấp lánh.

Cách đó không xa, rất nhiều đại nhân vật cũng cố ý tới gần chỗ hắn đang ngồi, muốn biết được mục đích Cố Trường Ca đến chiến trường bách giới này.

Nhất cử nhất động của Cố Trường Ca dường như đều có ý nghĩa đặc biệt và cần phải cẩn thận phỏng đoán.

“Khi đến giờ, người phụ trách nơi này sẽ mở cửa vào ở hai bên của giác đấu trường, phóng thích những tử tù hoặc những tội nhân tham dự để cho bọn hắn bắt đầu chém giết nhau ở phía bên dưới.”

“Đôi khi, hắn sẽ giới thiệu đại khái lai lịch và thực lực của hai tên đang chém giết, từ đó để cho người xem đặt cược, ngoài ra có đại giáo đệ tử ra giá, trực tiếp mua nhưng tử tù hoặc tội nhân đó đi.”

“Thế nhưng rất nhiều người tham dự giác đấu trường này với mục đích chủ yếu là điểm tích luỹ trên người đối phương.”

“Sau lưng Chu Tước Phường, Thanh Long Phường, Bạch Hổ Phường… chuyên môn dùng điểm tích luỹ để đổi lấy đủ loại công pháp thần thông, không ít cổ tịch cấm thuật đã bị thất truyền ở ngoại giới, chỉ lân phiến vũ cũng có thể tìm thấy ở nơi đây. Cho nên có rất nhiều tu sĩ đều nghĩ biện pháp tới đây để thử vận khí, không chừng có thể đổi được một bộ thánh điển hoặc Chí Tôn pháp.”

Trong gian phòng trang nhã, tiên vụ lượn lờ, có màn che để che đi ánh mắt xung quanh.

Cố Trường Ca ngồi ngay ngắn sau bức màn che đó, cầm tách trà bạch ngọc, thổi nhẹ hơi nóng ở bên ngoài, thần sắc lộ ra vẻ cực kỳ thản nhiên.

Thanh Nhi đứng bên cạnh vừa giải thích cho hắn, vừa nhìn về phía giác đấu trường.

Phana phó người phụ trách nơi này mang danh sách người tham dự trận đấu tối nay tới đây.

Đại chiến bách giới vẫn chưa bắt đầu cho nên dù cho rất nhiều thiên kiêu ở hạ giới hiện thân nơi này, cũng sẽ không tham dự trận chém giết này, chỉ vì họ đã sớm cảm nhận sự tàn khốc của nơi này từ trước.

“Địa Ngục và tổng bộ của Phù Đồ thật sự sẽ ẩn thân ở đây sao?”

Cố Trường Ca nghe những lời Thanh Nhi nói, trong đầu lại đang suy nghĩ đến chuyện khác.

Mục đích hắn tới chiến trường bách giới vẫn là để tìm được Địa Ngục và tổng bộ của Phù Đồ, từ đó tiêu diệt nó một cách triệt để.

Còn về phần kết cục của hạ giới này thì cũng không nằm trong giới hạn lo nghĩ của hắn.

Hết chương 1786.
Bạn cần đăng nhập để bình luận