Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1832: Đến cùng là vì cái gì?

Chương 1832: Đến cùng là vì cái gì?

Có lẽ là vì Yêu Yêu, hiện giờ Đào Yêu đã nhớ ra rất nhiều thứ so với lần trước Cố Trường Ca gặp nàng.

Nhưng mà Đào Yêu không giống Thiền Hồng Y, nàng không có quá nhiều hận ý đối với Ma Chủ.

“Ngươi không đi gặp lão bằng hữu của ngươi sao?”

Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên rót chén rượu uống.

Đào Yêu phức tạp nhìn hắn, biết rằng lão bằng hữu trong miệng hắn chính là Thiền Hồng Y đã thoát ra từ Táng Ma Uyên.

Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa rõ ràng, thân phận của Cố Trường Ca là Ma Chủ chuyển thế hay lại là cái gì khác?

Nếu thật sự là Ma Chủ, vậy vì sao hắn lại chuyển thế sau khi quét ngang hết thảy, đem toàn bộ kỷ nguyên táng nhập Ma Chủ hắc ám?

Phải biết rằng khi nàng vẫn còn là một tiểu yêu yếu đuối trói gà không chặt thì lúc đó Ma Chủ đã là người đứng sừng sững ở đỉnh phong của thế giới, tu vi không cách nào đo lường được, khó có thể diễn tả bằng lời.

Dù là về sau khi nàng thành Tiên, tiến bước xa hơn cảnh giới này thì nàng vẫn cảm giác được ở trước mặt Ma Chủ mình luôn luôn nhỏ bé như một hạt bụi.

Thật sự mà nói, nếu như Ma Chủ muốn giết Thiền Hồng Y thì căn bản là không cần hao phí nhiều sức lực. Ngay cả thực lực lúc đó của nàng cũng không thể đỡ nổi một đòn của Ma Chủ.

Trong đây rốt cuộc là ẩn chứa bí mật gì?

Đào Yêu thật sự rất muốn tự mình đi hỏi Cố Trường Ca.

Tuy nhiên hiện tại nàng lại không rõ ràng, Cố Trường Ca lấy thân phận gì ngồi đây trò chuyện cùng nàng.

Nàng có thể đi đến một bước này cũng là nhờ Ma Chủ chỉ điểm. Nếu không phải vậy, chỉ dựa vào một Đào Yêu nho nhỏ là nàng, lại không có bao nhiêu thiên phú thì làm sao có thể chạm tới Tiên cảnh, hơn nữa lại tiến xa như vậy.

Sương trắng phun trào mơ hồ mông lung ở cửa Đào thôn.

Đào Yêu hiển hoá ra chân thân, tay áo bồng bềnh, tóc như lông mày tuyệt đại phong hoa.

“Gặp hay không gặp đều giống nhau, nếu nàng muốn gặp ta thì tự nhiên sẽ tới.”

Thần sắc của nàng có chút hoảng hốt, sau đó khôi phục lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói.

Chuyện Thiền Hồng Y thoát khỏi Táng Ma Uyên, giết chóc các phương, tự lập Ma Sơn nàng tự nhiên đã nghe qua.

Chỉ là trước nay nàng lười biếng đã quen, sớm hình thành thói quen ở địa phương nhỏ Đào thôn này chờ đợi, thậm chí không muốn bước ra khỏi vùng đất đã bị tiên rời bỏ này nửa bước.

Từ Cấm Kỵ kỷ nguyên cho tới nay đã qua bao nhiêu kỷ nguyên, bao nhiêu năm tháng?

Đào Yêu cũng đã sắp quên, cố hữu khi xưa giờ đây vẫn còn là nàng của khi đó sao?

Mà Thiền Hồng Y hẳn là có thể cảm nhận được khí tức của nàng, rò ràng việc nàng chưa từng vẫn lạc.

Nếu Thiền Hồng Y thật sự muốn gặp mình, vậy ở thượng giới bây giờ cũng không có bao nhiêu người có thể ngăn cản bước chân của nàng.

“Thật sao?” Cố Trường Ca nâng chén uống rượu, cười nhạt một tiếng.

“Hiện tại nàng còn đang vội vàng muốn tìm ta báo thù, đương nhiên không có sức tới tìm ngươi.”

“Sự việc đã qua, đến cùng là vì cái gì?”

Nghe vậy, Đào Yêu trầm mặc một lát, tiếp theo nàng nhìn qua Cố Trường Ca không khỏi nhẹ giọng hỏi, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng.

Đây là chỗ nàng vẫn luôn không hiểu.

Đối với Thiền Hồng Y mà nói, Cố Trường Ca chính là người mà nàng tôn kính ngưỡng mộ nhất, vừa là sư vừa là cha.

Mà Cố Trường Ca mặc dù đối với nàng trách móc nghiêm khắc nhưng chưa từng để nàng chịu đựng bất cứ uỷ khuất nào.

Đào Yêu cũng không rõ, Thiền Hồng Y đã từng yêu thích Cố Trường Ca như vậy, vì sao cuối cùng lại chọn trở mặt với hắn.

Chung quy là trận chiến kia quá kinh khủng.

Cho dù là với cảnh giới của nàng trước đây thì cũng cảm thấy sợ hãi, hèn mọn như sâu kiến.

Thiên Đạo chết, vạn kiếp giáng lâm, ngay cả dòng sông thời gian cũng đều sụp đổ rối loạn. Chư thế phá diệt, bất hủ Tiên Cung bị tiêu huỷ.

Vài đoạn kỷ nguyên ròng rã bị táng diệt, hậu thế nghe đến đã biến sắc, chỉ có thể dùng Cấm Kỵ để gọi tên.

“Nếu như ta nói hiện tại ta không nhớ ra được, ngươi có tin không?”

Nghe được vấn đề này, Cố Trường Ca tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, cười cười nói.

“Ta tin.”

“Nếu như là trước đây, ngươi sẽ không nói với ta như vậy.”

Đào Yêu nghe vậy nhẹ nhàng cười nói, thân ảnh vốn đã phong hoa tuyệt đại giờ càng thêm có vẻ siêu phàm thoát tục.

Thời điểm nàng còn là một gốc đào nhỏ, dưới bầu trời đêm như này, đã từng ngồi trò chuyện cùng với Cố Trường Ca.

Chỉ là khi đó hắn như trăng trên trời không thể với tới, mà nàng lại là một hạt bụi nhỏ bé chỉ có thể yên lặng ngước nhìn hắn.

“Xem ra là đã phát sinh sự tình không thể tưởng tượng cho nên mới như thế.”

Đào Yêu nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, đối với việc này có chút tiếc hận cảm khái.

Sau khi nàng thức tỉnh cũng phải hao tổn cái giá thật lớn mới chậm rãi khôi phục ký ức. Nếu không nhờ Yêu Yêu, có lẽ hiện tại nàng vẫn đang ở trong trạng thái mông lung ngây ngô.

Cố Trường Ca đã từng là tồn tại ở cấp độ không thể nói tới, không thể tưởng tượng được. Nếu như muốn khôi phục, chỉ sợ cái giá phải trả sẽ càng khó tưởng tượng hơn.

“Thượng giới sắp đại loạn, rất nhanh ta cũng sẽ rời đi. Có lẽ đến lúc Tiên vực và thượng giới tương dung thì cơ duyên lớn hơn mới có thể tới được…” Cố Trường Ca lại uống thêm một chén rượu, lời nói ung dung.

Hắn vốn cho rằng Đào Yêu có thể cảm nhận được cái gì đó, cho dù chỉ là một chút mảnh vụn của tương lai cũng được.

Nhưng hiện tại xem phản ứng của nàng dường như là không muốn quản nhiều chuyện ở ngoại giới, thậm chí là không muốn rời khỏi Đào thôn nửa bước.

Hết chương 1832.
Bạn cần đăng nhập để bình luận