Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1259: Mật đàm

Chương 1259: Mật đàm

"Cái gì?"

"Bình yên dẫn độ đến Thượng Giới sao?"

"Sao ngươi lại có thể nói ra những lời này?"

Cơ thể của Lâm Vũ chấn động, ngơ ngác nhìn Lục La đứng trước mặt, vẻ mặt của hắn gần như ngốc trệ.

Vừa rồi hắn còn cảm thấy rất có thể Lục La chỉ bởi vì sinh lòng oán hận đối với Thiên Lộc thành cho nên mới nói như thế, cũng không phải thật sự nghiêm túc.

Nhưng khi nàng nói ra những lời kia, trong lòng của hắn chấn động như sóng biển, đơn giản là không thể tin vào tai của mình.

Nếu quy hàng Thượng Giới, khuyên bảo gia tộc sau lưng trở thành phụ thuộc vào Thượng Giới.

Vậy chẳng phải là hắn sẽ trở thành tội nhân vạn cổ sao?

Sỉ nhục phản bội Bát Hoang thập vực sẽ vĩnh viễn khắc sâu trên người hắn và gia tộc phía sau hắn, không thể nào rửa sạch.

Bây giờ, hắn cũng hoài nghi Lục La đã bị Cố Trường Ca nắm trong tay, ngay cả thần trí cũng bị thanh tẩy, không phải là nàng ấy trước kia nữa.

Bây giờ, nàng cũng giống như Thiên Lộc Huyền Nữ?

"Lục La, ngươi nói những lời ấy là nghiêm túc sao?"

Biểu cảm của Lâm Vũ trở nên ngốc trệ, nhìn về phía Lục La vừa quen thuộc nhưng lại rất lạ lẫm trước mặt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại hết sức bình tĩnh, có chút thống khổ hỏi nàng.

Trong lòng của hắn đang cực kỳ đau đớn, nhớ tới lần đầu tiên bản thân gặp nàng.

Lúc đó, nàng rực rỡ sáng chói, chính là hòn ngọc quý trên tay Lục tộc, thân phận tôn quý, nhận được ngàn vạn sủng ái.

Vô số thiên chi kiêu tử theo đuổi, ngưỡng mộ, cái danh thần nữ càng có một không hai trong thiên hạ.

Mà bây giờ, nàng chỉ là tù nhân đau khổ trong địa lao của thế lực đối địch.

Thậm chí đang suy nghĩ chuyện phản bội Bát Hoang thập vực.

Đã có lúc nào nàng khó khăn như thế bao giờ chưa?

Lục La biết hắn sẽ trách oan mình.

Nhất là nhìn thấy vẻ mặt lạ lẫm mà cảm thấy đau lòng của hắn, nhưng trong lòng nàng lại rất bình tĩnh.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người nam tử trẻ tuổi ở ngoài địa lao, bình tĩnh nói, "Lâm Vũ, chắc ngươi cũng đã thấy thực lực của Cố công tử."

"Bây giờ, tuổi của hắn cũng giống như ngươi, nhưng tu vi ít nhất đã vượt qua cấp bậc Chí Tôn. Mà ngươi bây giờ chỉ mới đến Thánh Cảnh, chênh lệch đó, thật sự không thể nào sánh nổi."

"Trường Sinh Cố gia sau lưng Cố công tử chính là gia tộc cổ lão lâu đời nhất ở Thượng Giới, trong cơ thể của hắn đang chảy dòng máu mạnh hơn cả Tiên Cảnh, tiền đồ tương lai có thể nói là vô hạn lượng."

"Nếu ngươi đi theo Cố công tử…"

Lúc nàng nói ra lời đó thì cũng rất không đành lòng, cho nên nàng đã nghĩ đến Lâm Vũ sẽ phản ứng thế nào, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Giống như đang trình bày một sự thật.

"Lục La, ngươi, ngươi không cần nhiều lời nữa."

Nhưng sau khi Lâm Vũ nghe nàng nói như thế thì đầu tiên là sững sờ, sau đó hơi ngốc trệ, cuối cùng khoát tay đánh gãy nàng, trên mặt hiện lên vẻ thương tiếc, không cho Lục La nói tiếp.

Hắn thật không ngờ, bản thân từ ngàn dặm xa xôi, rời khỏi Thiên Lộc thành tiến về đầm rồng hang hổ này nghĩ cách cứu viện Lục La, kém chút đã ném cả tính mệnh vào, nhưng không ngờ hắn lại đạt được đáp án đấy.

Nàng lại nói ra những lời ấy với mình?

Khuyên bản thân đi theo đại cừu nhân Cố Trường Ca của mình, không lẽ nàng đã quên ca ca Lâm Thanh Dương của hắn đã chết dưới thủ đoạn tàn độc của nam tử đó sao?

Trong lòng của Lục La cũng rất không đành lòng, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả nếu không làm như vậy.

Trong lòng nàng đành thở dài một tiếng, hạ quyết tâm, tiếp tục nói, "Ngươi phải biết, ta nói như vậy là vì tốt cho ngươi, ta không muốn ngươi bởi vì ta mà chết ở đây."

"Ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa."

Khóe miệng của Lâm Vũ lộ tia đắng chát, vẻ mặt có một chút mê mang, không gian thần bí trong đầu đang diễn võ như có vạn đạo ảo ảnh ánh sáng lướt qua.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ ý đồ Lục La.

Sở dĩ nàng nói ra những lời đấy chỉ là muốn bản thân oán hận nàng, từ đó để cho mình có thể yên tâm thoải mái đứng ở bên phía đại nghĩa, cho nên dù là cuối cùng thấy nàng chết không cứu thì bản thân cũng sẽ không áy náy.

Nhưng đến cùng, người hi sinh lại là nàng.

Nói cho cùng, Lục La có huệ chất lan tâm (người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết), sao hắn lại có thể không hiểu rõ được chứ?

"Cố Trường Ca, ta muốn nói chuyện với ngươi."

Nghĩ tới đây, Lâm Vũ thở sâu, bình tĩnh lại, mở miệng nói với nam tử đang ở ngoài địa lao, vẫn chưa từng rời khỏi.

Hai người bọn hắn nói chuyện với nhau ở trong địa lao, Cố Trường Ca cũng nghe thấy.

Hắn thật không ngờ Lục La sẽ nói như vậy với Lâm Vũ.

Nhưng chỉ có thể nói là Lục La càng hiểu Lâm Vũ hơn hắn, biết phải làm sao để khuyên giải hắn.

Từ điểm đó, trong lòng của Lâm Vũ sẽ càng áy náy đối với Lục La, như vậy sẽ càng dễ dàng bị hắn điều khiển.

"Ngươi có lời gì muốn nói với ta sao?"

"Nghĩ thông suốt sao? Hay muốn nói dự định quy hàng tộc ta?"

Trên mặt của Cố Trường Ca nở nụ cười tự tin, đi vào, mở cửa nhà lao ra.

Lâm Vũ nhìn chằm chằm hắn, trên mặt khó nén được cừu hận, nhưng hiện giờ lại bị hắn áp chế gắt gao.

Lúc này, nếu hắn nổi lên xung đột với Cố Trường Ca, như vậy thì một phen dụng tâm lương khổ của Lục La sẽ uổng phí.

"Những lời ấy, ta chỉ muốn hai người chúng ta biết."

Lâm Vũ liếc nhìn Lục La đang rũ mặt xuống, cúi đầu, sau đó lại nhìn về phía Cố Trường Ca nói.

Hắn cũng không muốn gây áp lực cho Lục La.

Ngay cả một nữ tử như nàng cũng có trách nhiệm như thế thì sao hắn lại không thể chứ?

"Có thể."

Cố Trường Ca cười nói, ống tay áo quơ lên, giữa trời đất trước mắt bỗng nhiên thay đổi.

Không gian ba động truyền đến, sau một khắc, Lâm Vũ đã xuất hiện ở trong một cung điện rộng lớn cổ xưa.

Nơi đây linh khí như thủy triều, bảo quang ẩn hiện, các loại thần binh treo đầy trên vách tường, hiện ra rất huy hoàng tôn quý.

Ở hai bên cung điện còn có một đám thị nữ tuyệt trần đứng hầu, tư sắc động lòng người.

Sau khi Cố Trường Ca hiện thân, phất tay áo, tất cả những thị nữ ấy đều cung kính lui xuống.

"Nói đi, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?"

"Nơi đây không có người ngoài chứ?"

Cố Trường Ca phối hợp rót cho mình một chén rượu, vẻ mặt tùy ý tự nhiên, cười cười, ra hiệu Lâm Vũ cứ việc nói.

Hết chương 1259.
Bạn cần đăng nhập để bình luận