Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2642: Bích Du Thiên Cảnh

Chương 2642: Bích Du Thiên Cảnh

Trong lầu các, Cố Trường Ca nhìn đám người Vương Hạc rời đi, hắn không lựa chọn ra tay giữ bọn họ lại.

“Tên đạo nhân kia thoạt nhìn có chút thần bí.” Linh Hoàng hơi kinh ngạc nói.

“Giả thần giả quỷ mà thôi, kế châm ngòi này đúng là buồn cười.” Cố Trường Ca lắc đầu, nở nụ cười không rõ ý vị.

Hắn không biết tên Vương Hạc kia lấy từ đâu ra lá gan.

Có điều bởi vì quan hệ của Mộc Yên, bây giờ Cố Trường Ca vẫn chưa có ý định động thủ với tên này.

Đạo nhân tên Vương Hạc biết trên người Mộc Yên cất giấu trọng bảo, hoặc là mưu đồ chính Mộc Yên, hoặc là mưu đồ trọng bảo của nàng.

Tuy nhiên chuyện đó không quan trọng, trái lại cách làm hiện tại của Vương Hạc còn hợp ý của Cố Trường Ca.

Chỉ khi Mộc Yên thật sự trải qua những thứ này, sau khi nhìn thấu tất cả mọi thứ thì mới có thể hiểu được, trên thế gian này người chân chính đáng để nàng tín nhiệm thật ra chỉ có hắn.

Mà bên kia, Mộc Yên suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nàng vẫn quyết định cầm túi gấm kia đi tìm Cố Trường Ca, muốn nói chuyện Vương Hạc đến bái phỏng với hắn.

Nàng cũng biết cho dù nàng không nói bất cứ thứ gì thì Cố Trường Ca nhất định sẽ biết hết.

Lúc đám người Vương Hạc tới bái phỏng đã sớm có người đi bẩm báo với hắn, chỉ là Cố Trường Ca không nhúng tay vào việc riêng của nàng mà thôi.

Cố Trường Ca đang nghe khúc trong lầu các, dáng vẻ có chút thanh nhàn. Lúc Mộc Yên đến tìm hắn nói rõ việc này, bản thân hắn cũng có vẻ rất kinh ngạc.

“Trước kia đâu có nghe ngươi nhắc tới còn quen biết người như vậy nhỉ.” Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói, không thèm để ý tới cái túi gấm mà Mộc Từ nói kia.

Mộc Yên cũng có chút băn khoăn đối với việc này, nàng nói hết tất cả những việc sao lại gặp được Vương Hạc trước khi đại điển thu đồ đệ, giải thích hết lần này đến lần khác.

Đến tận bây giờ ngay cả nàng cũng không tin rằng phụ thân mình còn có bằng hữu như vậy.

Loại chuyện này không phải là bí mật không thể để người khác biết được, cho nên Mộc Yên không giấu diếm gì, đồng thời cũng nói ra lý do trước đó của Vương Hạc.

“Thì ra là thế, nhưng ngươi không tò mò trong túi gấm này có cái gì sao?” Cố Trường Ca nghe xong những việc đó dáng vẻ tựa như bình tỉnh hỏi nàng.

Thật ra Mộc Yên cũng có chút tò mò, bây giờ Cố Trường Ca vừa nói như thế, nàng suy nghĩ chốc lát liền trực tiếp mở cái túi gấm kia ra ngay trước mặt Cố Trường Ca.

Nếu bên trong chứa mấy thứ vớ vẩn lộn xộn thì bọn họ có thể đề phòng một chút.

“Bích Du Thiên Cảnh?”

Song sau khi nhìn rõ đồ vật trong túi gấm, Mộc Yên không khỏi ngây ngẩn cả người.

Đó là một tờ giấy không tính là lớn, viết bốn chữ “Bích Du Thiên Cảnh”, trừ chuyện đó ra thì không còn gì khác. Dường như nàng đã từng nghe qua về nơi này, nhưng mà ấn tượng không phải quá sâu sắc.

Nàng nhớ rõ hình như Bích Du Thiên Cảnh là một nơi bí cảnh thần bí phiêu đãng ở bên thế ngoại, không biết nó đã tồn tại từ khi nào.

Bích Du Thiên Cảnh cách năm tháng dài đằng đẵng mới có thể xuất hiện trên thế gian, hơn nữa còn không ở một nơi nào đó cụ thể.

Nghe nói Bích Du Thiên Cảnh có liên quan đến thế ngoại, rất nhiều công pháp kỳ trân đến từ thế ngoại đều có thể xuất hiện ở trong túi gấm mà Vương Hạc để lại cho nàng, hắn ta cố ý để lại Bích Du Thiên Cảnh rốt cuộc có ý gì đây?

Lần trước khi Bích Du Thiên Cảnh xuất thế đã là vào rất nhiều kỷ nguyên trước. Vả lại Vương Hạc nói trong đó có thứ hữu ích dành cho nàng ư?

Lời nói mơ hồ khiến Mộc Yên không thể suy nghĩ kỹ càng ngay lập tức.

Có điều vào lúc bất chi bất giác, Mộc Yên lại nghĩ đến Vĩnh Hằng Thần Lô, trong lòng nàng không khỏi cả kinh.

Chẳng lẽ Vương Hạc biết chuyện trên người nàng có Vĩnh Hằng thần lô ư, đây chính là bí mật lớn nhất của nàng. Mẫu thân đã dặn dò nàng rằng không thể nói với bất cứ ai.

Đúng lúc đó, tại Cổ Phong cổ thành, ở nơi đóng quân của Vĩnh Hằng thần tộc.

Mấy vị trưởng lão cùng với thần tử Ly Dương, thánh nữ Lạc Tương Quân của Vĩnh Hằng thần tộc đang thương lượng với nhau về Vĩnh Hằng thần lô đã bị mất.

Nói là thương lượng, nhưng thật ra chính là Ly Dương và mấy vị trưởng lão đang thảo luận suy đoán xem, Vĩnh Hằng thần lô có thể xuất hiện địa phương nào.

Lạc Tương Quân chỉ ở cách đó không xa liếc nhìn, chứ không tham dự vào, dung nhan an tĩnh như họa, trông có vẻ siêu phàm thoát tục.

“Giữa Vĩnh Hằng thần khí có thể cảm ứng lẫn nhau, nếu không phải chuyện vì lúc trước, khiến cho trong tộc canh giữ cẩn thận không cho phép mang Vĩnh Hằng thần kiếm ra ngoài, bằng không bằng vào sự cảm ứng của Vĩnh Hằng thần kiếm đối với Vĩnh Hằng thần lô, thì chúng ta cũng có thể dễ dàng tìm được tung tích của Vĩnh Hằng thần lô hơn.”

“Tuy nhiên vào khoảng thời gian trước, dị động của Vĩnh Hằng thần kiếm ở sâu trong tổ đường biểu hiện vị trí quả thật chính là ở phía này.”

“Nếu như Vĩnh Hằng thần lô rơi vào tay người khác, thì khi chúng ta muốn tìm lại càng khó khăn hơn nhiều.”

Mấy vị trưởng lão của Vĩnh Hằng thần tộc đều khẽ nhíu mày.

Cho dù bọn họ có thủ đoạn thông thiên, vậy cũng rất khó xác định được Vĩnh Hằng thần lô chỗ nào. Suy cho cùng nó cũng là thần khí chân chính, mang theo tác dụng thần uy che lấp thiên cơ.

Ly Dương vẫn muốn tìm về Vĩnh Hằng thần lô đã bị thất lạc kia, chỉ là hắn hoàn toàn không có biện pháp đối với việc này, không có bất kỳ manh mối nào.

Ngoại trừ các đời thánh nữ ra, thì hầu như không có ai từng nắm giữ Vĩnh Hằng thần lô.

Hắn thật sự không có biện pháp gì.

Hết chương 2642.
Bạn cần đăng nhập để bình luận