Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 711: Đây là cái gọi là đại nghĩa sao?

Chương 711: Đây là cái gọi là đại nghĩa sao?

"Giang Sở Sở ngươi chẳng lẽ quên rồi sao, lúc ngươi ở Tuyệt Âm tự tìm cái chết là ta cứu ngươi…”

Cố Trường Ca không khỏi cười nhạo, "Đối với ân nhân cứu mạng của mình, chính là thái độ này sao? Phải biết cái mạng bây giờ của ngươi là ta cho.”

"Ngươi cũng không có tư cách nói xấu ta.”

"Cố Trường Ca ngươi thật là vô sỉ, nào có đạo lý như vậy?"

Giang Sở Sở không khỏi lạnh lùng phản bác, "Ta cũng không cần ngươi cứu."

"Vậy ngươi bây giờ liền đi chết đi, ta sẽ không ngăn cản."

Cố Trường Ca đứng ở trước mặt nàng, căn bản không che giấu đùa cợt của chính mình, sau đó tự mình đi tới.

Thấy thế, Giang Sở Sở không khỏi lui về sau một bước, nhớ tới thời gian lúc trước bị hắn giam giữ.

Tên vô sỉ đáng ghét này!

"Ngươi muốn làm gì?" Nàng lạnh lùng nhìn qua hắn.

"Bây giờ ta không có hứng thú đối với ngươi nha.”

Cố Trường Ca lơ đễnh nói, "Giang Sở Sở ngươi đừng quá tự mình đa tình."

"Ngươi gạt người!"

Giang Sở Sở nhìn thẳng hắn, "Cố Trường Ca, trong miệng của ngươi ngay cả một câu nói thật cũng không có.”

Nếu như Cố Trường Ca không thèm để ý đến nàng, cần gì phải cứu nàng chứ? Cần gì phải giải quyết tai họa lúc đó ở Tuyệt Âm? Cần gì phải để nàng sống trong khi nàng biết rất nhiều bí mật của hắn?

"Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ."

Thần sắc của Cố Trường Ca tự nhiên nói, "Ta tìm ngươi là có chuyện."

"Chuyện gì? Nếu như là chuyện nối giáo cho giặc thì ngươi cũng đừng nghĩ, ta sẽ không đồng ý.”

Giang Sở Sở nhìn chằm chằm hắn.

Nghe vậy, Cố Trường Ca trực tiếp đánh gãy lời nàng, không khỏi cười nhạo nói, "Ngươi có biết từ ngày mà ngươi không vạch trần thân phận của ta, thì ngươi chính là đang nối giáo cho giặc rồi hay không.”

"Ngươi gián tiếp hại chết bao nhiêu người? Sở Sở thánh nữ? Đây chính là trách nhiệm và đại nghĩa mà ngươi gọi sao?”

"Việc này không liên quan gì đến ta, đây không phải là việc ta sẽ làm.” Bây giờ Giang Sở Sở không nhịn nổi dáng vẻ này của hắn.

"Nhưng ngươi không hổ thẹn sao? Thấy ta là kẻ cầm đầu, kết quả chỉ có thể giống như bây giờ giương mắt nhìn, xứng đáng với thân phận cao thượng của ngươi sao? Xứng với sư môn phía sau ngươi không?”

Cố Trường Ca không nhịn được cười lên, bỗng nhiên khẽ vươn tay, nắm lấy cái cằm đẹp đẽ hoàn mỹ của nàng.

Lời nói lộ ra sự đùa cợt và khinh thường.

"Cố Trường Ca…"

"Ngươi chính là đồ hèn hạ vô sỉ!"

Nghe thấy mấy câu này, Giang Sở Sở có chút sững sờ, sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khóe mắt không khỏi có nước mắt lăn xuống.

Rất nhiều cảm xúc của khoảng thời gian này giống như nước tràn bờ đê, ầm ầm bộc phát.

Nàng không nghĩ ra, vì sao Cố Trường Ca lại dùng việc này để đâm vào vết sẹo trong lòng nàng.

Nàng vốn cho rằng mình sẽ không thèm để ý, buông bỏ những chuyện này.

Nhưng mà cứ như thế bị Cố Trường Ca vạch ra, càng là cảm thấy xấu hổ và ủy khuất.

Mọi việc chung quy đều là tại nàng hay sao?

Không phải do Cố Trường Ca gây ra à?

"Nín đi, nước mắt của ngươi ở trước mặt ta không đáng một đồng."

Cố Trường Ca buông lỏng cằm của nàng, ngữ khí vẫn mang theo sự lạnh lùng và tùy ý như cũ.

"Hu hu hu ngươi chính là tên đáng ghét! Không chịu trách nhiệm, vô sỉ hèn hạ đáng hận, ta muốn chém ngươi thành trăm mảnh!"

Nhưng Giang Sở Sở vẫn thút thít, không có dấu hiệu ngừng lại.

Nàng tu đạo hơn hai mươi năm, trước khi gặp được Cố Trường Ca, tâm cảnh luôn giống như băng cứng không tan, chưa bao giờ ngờ bản thân sẽ có ngày rơi lệ thút thít như thế này.

Hơn nữa còn là bởi vì một tên nam nhân.

"Khóc đi... không sao, ta dùng lưu ảnh thạch ghi chép lại, đường đường là truyền nhân của Nhân Tổ điện lại có một ngày như vậy."

"Ta tin tưởng rất nhiều thế lực đối với lưu ảnh thạch này đều sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú.”

Cố Trường Ca lúc này, thần sắc vẫn không hề có chút biến hóa, ngược lại là trong tu di giới lấy ra một lưu ảnh thạch.

"Cố Trường Ca.... ngươi vẫn đáng ghét như vậy…"

Giang Sở Sở nghe hắn nói như vậy, ngược lại là ngừng thút thít, hốc mắt đo đỏ, vẫn lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Thân là truyền nhân của Nhân Tổ điện, nếu loại hình ảnh này truyền ra ngoài, còn không phải mất hết thể diện sao, Nhân Tổ điện càng là như vậy, càng sẽ trở thành trò cười trong mắt tất cả thế lực.

Cố Trường Ca không thể không nói, phương pháp này thật đúng là có hiệu quả chóng mặt.

"Có thể có chút tiền đồ hay không. Không thể khắc khổ tu luyện, để tương lai có một ngày trả thù ta à?”

"Cứ phải khóc sướt mướt như vậy, thật sự không giống tính cách của ngươi nha.”

Lúc này, sự lạnh lùng ở hai đầu lông mày của hắn ngược lại tản đi không ít, dường như đùa cợt nói.

"Nếu như ta có thể giết ngươi, khẳng định đã sớm động thủ." Giang Sở Sở lạnh lùng nói, "Hiện tại mỗi ngày ta đều hận không thể băm ngươi thành tám khối!"

"Băm thành tám khối cũng tốt, chín khối cũng được.

"Ta cũng không có thời gian lãng phí với ngươi, hôm nay ta tới tìm ngươi là để ngươi giúp ta tìm kiếm nơi Tuyệt Âm chi địa bộc phát."

Cố Trường Ca bày ra bộ dáng lười nhác nói nhiều với nàng.

"Ngươi định giải quyết tai họa Tuyệt Âm lần này?" Giang Sở Sở ngây ngẩn cả người, Cố Trường Ca thân là người thừa kế ma công, hắn lại muốn ngăn cản tai nạn này?

"Chẳng lẽ ngươi đến giải quyết à?" Cố Trường Ca đùa cợt.

Hắn vẫn đang chờ Giang Sở Sở giúp hắn làm việc, nếu như nàng không đồng ý, hắn chỉ có thể thủ đoạn, đương nhiên hắn tin tưởng Giang Sở Sở sẽ đồng ý.

Hết chương 711.
Bạn cần đăng nhập để bình luận