Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1230: Bắt cóc thần nữ

Chương 1230: Bắt cóc thần nữ

"Cố…Cố Trường Ca!"

Bây giờ, Lục La thần nữ đang cố nén sự sợ hãi trong lòng, ép bản thân tỉnh táo trấn định lại, thử mở miệng nói chuyện với hắn.

Nàng đang muốn giữ hắn lại, tranh thủ thời gian cho Lâm Vũ.

Một bên là chờ Lâm Vũ lấy được cái hồ lô thần bí kia, một bên là chờ viện thủ bọn hắn đến.

"Ngươi biết tên của ta?"

Cố Trường Ca nghe nói thế, thu ánh mắt đang ngóng nhìn sơn cốc ấy lại.

Sau đó, hắn mới liếc mắt lên người Lục La, hai mắt bình tĩnh thâm thúy không chút gợn sóng.

Vẻ mặt của Lục La bên này lại có hơi trắng bệch khó mà kiềm chế, cảm giác ánh mắt của đối phương bình tĩnh như biển lớn sâu không thấy đáy vực vậy.

Đó cũng không phải nhìn xuống, mà đơn giản là dáng vẻ không thèm nhìn cũng không thèm quan tâm.

Đơn giản như chỉ thấy một hạt bụi, một cục đá bên chân vậy.

Đám thiên kiêu trẻ tuổi còn lại hiện tại cũng không còn can đảm đối mặt với Cố Trường Ca, cảm giác một ánh mắt kia đều đáng sợ hơn so với bất cứ phép thần thông nào, sẽ trực tiếp băng liệt thần hồn bọn hắn.

Lục La cố nén sợ hãi trong lòng lại, duy trì vẻ tỉnh táo nói, "Lúc ấy, ta nghe người kia gọi tên ngươi như vậy."

Trước đó khi Sở Hạo bị hắn giết chết, đã từng kêu cái tên ấy lên.

Cho nên nàng luôn nhớ kỹ.

Dù sao cũng là nhân vật thủ lĩnh bên phía Thượng giới, nàng đương nhiên phải lưu ý.

"A, ngươi đang tính muốn trì hoãn thời gian sao?"

Cố Trường Ca liếc mắt đã nhìn ra ý định của nàng, bình thản hỏi.

Khuôn mặt của Lục La lại càng trắng bệch, phía sau lưng đầy sợ hãi, nhịn không được lui về sau mấy bước, một thứ cảm giác ngạt thở kinh khủng bao phủ quanh người nàng.

Khuôn mặt của mấy vị lão giả cũng nhanh chóng thay đổi, đứng lên trước mặt nàng, ý muốn chống lại uy áp kinh khủng trên người nam tử đó.

"Người vừa đi vào kia tên là gì?"

Cố Trường Ca nhàn nhạt hỏi.

Lục La có gắng giữ dáng vẻ bình thường, chầm chậm trả lời, "Hắn tên Lâm Vũ."

"Lâm Vũ!"

Cố Trường Ca gật đầu, cũng không tiếp tục mở miệng nữa.

Hắn cũng không có bắt đầu tiến vào trong Hồ Lô cốc, mà chờ tại chỗ.

Bởi vì cũng không cần như thế.

Xem ra cơ duyên của tên vận khí chi tử ấy chắc không cạn, có thể mang món chí bảo kia ra giúp hắn.

Thấy một màn, một đám tu sĩ Bát Hoang thập vực, lại đoán không ra ý đồ của nam tử đó, trong lòng họ cực kì sợ hãi, lại không dám nhiều lời.

Chỉ có Lục La chấn động trong lòng, đại khái đã đoán được mục đích của Cố Trường Ca.

Hắn là tính toán đợi Lâm Vũ ra, rồi trực tiếp cướp món chí bảo kia từ trong tay của bằng hữu nàng.

Vẻ mặt của nàng lại hơi biến hóa một chút, chỉ là, trong lòng ngược lại yên tâm không ít.

Lúc trước thời điểm Linh Hồ tôn giả đạt được hồ lô thần bí kia, nghe nói cũng có rất nhiều người có ý đồ đoạt lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bởi vì sau khi cái hồ lô thần bí kia đã nhận chủ, những người còn lại sẽ khó mà thôi động, dù có chiếm được cũng không có cách nào.

Thân là chủ nhân của nó, mặc kệ đang cách nhau bao xa, đều có thể thu hồi chí bảo lại.

Dù thực lực Cố Trường Ca có kinh khủng, nhưng sau khi cái hồ lô thần bí ấy đã hoàn toàn khôi phục, ai mạnh ai yếu, cũng chưa biết.

Hắn muốn đoạt từ trong tay Lâm Vũ, chỉ sợ cũng không đơn giản.

"Ngươi tên là gì?"

Mà ngay thời điểm các loại suy nghĩ đang xẹt qua trong lòng Lục La, Cố Trường Ca lại bỗng nhiên mở miệng, nhìn về phía nàng.

Trong lòng Lục La lại lần nữa chấn động, cũng không dám giấu diếm, trả lời nói, "Lục La."

"Lục La?"

Cố Trường Ca nghe vậy nhàn nhạt cười, sau đó bỗng nhiên ra tay, một chưởng dò tới phía nàng, gió xen lẫn sấm giữa hư không, phù văn lấp lóe, bàn tay như hóa thành kình thiên, tuỳ tiện che đậy cả vòm trời.

"Lục La thần nữ!"

Thấy một màn đó, vẻ mặt của mấy vị lão giả cũng nhanh chóng thay đổi, vừa sợ vừa giận, đang muốn tới cứu Lục La, lấy tất cả pháp khí trong người ra, muốn chống lại một chưởng này.

Oanh! !

Nhưng nương theo tiếng ầm ầm, ba động khủng bố đang trút xuống giữa đất trời.

Dưới một chưởng đó, bao phủ lại tất cả, to lớn vô biên, làm pháp khí tất cả mọi người cũng nổ tung ra, hóa thành mảnh vỡ chói lọi đầy trời.

Bọn hắn lập tức cùng nhau phun ra miệng máu, cả người chia năm xẻ bảy, kém chút đã vì cái dư ba nọ mà bỏ mình.

Vẻ mặt tất cả mọi người càng vô cùng sợ hãi, cảm nhận được loại tuyệt vọng không thể địch lại.

Vẻ mặt của Lục La cũng trắng bệch đi.

Chỉ là, nàng tự biết chống không lại, càng không thể chạy trốn, chỉ có thể chấp nhận mất mạng, nhắm hai mắt lại, chờ chết tại chỗ.

"Dừng tay!"

Nhưng đúng vào lúc này, ở xa xa phía đường chân trời.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, có mấy thân ảnh mang theo khí tức mạnh mẽ chạy đến.

Người lên tiếng chính là một vị lão giả, trong tay cầm thanh xà trượng, vừa vung lên mang theo ánh sáng dài màu xanh chói mắt nở rộ, hóa thành hư ảnh một gốc cây thần cổ lão, hướng thẳng về một chưởng kia, ý muốn cứu Lục La.

Chính là đám người Bát Hoang thập vực tới để cứu viện.

Đám cường giả còn lại nhìn thấy, cũng thay nhau ra tay, đánh ra vô số thứ thần quang.

Thuật pháp thần thông chói lọi, xen lẫn giữa đất trời, hóa thành xiềng xích quy tắc lít nha lít nhít.

Nhưng khi bọn hắn còn chưa tới gần, giữa hư không đột nhiên có một trường mâu màu đen đâm mạnh tới.

Dựa theo tia sáng màu đen cuồn cuộn, tựa như sóng lớn cuốn lấy cả thiên hạ, làm vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi, vội vàng ra tay chống lại.

Ầm ầm! !

Khí tức nơi đây lập tức nổ thành mênh mông cuồn cuộn, như có từng viên ngôi sao đang nổ tung vậy.

Chỗ bọn hắn tấn công ra, cũng là ngay lúc chiếc trường mâu màu đen kia quét ngang xuống, làm toàn bộ nổ tung thành bột mịn.

Tất cả mọi người vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, lập tức rút lui, nhìn qua thân ảnh bỗng xuất hiện mặc minh thiết chiến y kia, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng kị.

Hết chương 1230.
Bạn cần đăng nhập để bình luận