Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2666: Chắc vừa nãy nghe nhầm rồi

Chương 2666: Chắc vừa nãy nghe nhầm rồi

Mặc dù Vương Hạc đã vượt qua đủ hiểm nguy để đến tìm Mộc Yên, nói sẽ giúp đỡ nàng, đưa nàng thoát khỏi hố lửa.

Sau đó, hắn còn bày tỏ thiện ý, khuyên nàng hãy cẩn thận, nói lòng người khó dò, không nên tin người bên cạnh mình. Nhưng… Mộc Yên lại không để lời cảnh báo của hắn trong lòng.

Trái lại, ngày thứ hai sau khi sự kiện kia xảy ra, nàng còn báo cáo chi tiết những lời nói đó cho Cố Trường Ca biết.

Mộc Yên là một người rất đơn giản, Cố Trường Ca là người có ân tình rất lớn đối với nàng, cứu nàng từ trong tay Trọc tộc, giúp nàng có nơi dừng chân, có chỗ dựa rất lớn ở Tiên Linh văn minh.

Nhưng vào lúc giải thích về ân oán giữa nàng và Vĩnh Hằng Thần tộc, có một vài chuyện nàng bất đắc dĩ phải che giấu Cố Trường Ca.

Bởi vì nàng đã hứa với mẫu thân của nàng rằng sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết.

Chuyện này tựa như một cái gai chôn trong lòng Mộc Yên, thời thời khắc khắc đâm vào lòng nàng. Nếu không vì vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn giấu diếm Cố Trường Ca.

Nên khi Vương Hạc vừa nhắc nhở lại thuyết phục nàng đề phòng Cố Trường Ca, trong lòng Mộc Yên liền có chút cảm giác không thoải mái.

Khi Cố Trường Ca nhắc đến người đưa túi gấm đến kia liệu có thể là người có giao tình gì với phụ thân của nàng thật hay không, Mộc Yên liền thuận thế, nói một mạch những lời mà Vương Hạc nói để thuyết phục nàng cho Cố Trường Ca nghe.

Vào lần đầu tiên gặp gỡ Cố Trường Ca, Mộc Yên đã cảm thấy Cố Trường Ca không phải là người tâm thuật bất chính, nếu không đã không lo lắng hắn hành tẩu bên ngoài, bị người ta lừa gạt.

Còn về phần vì sao nàng lại cảm thấy như thế?

Thật ra khi đó Cố Trường Ca cũng đã hỏi nàng vấn đề này.

Mộc Yên vẫn còn nhớ rõ, hắn chỉ từ chối cho ý kiến mà cười khẽ một tiếng. Sau đó hắn hỏi nàng vì sao lại tự cảm thấy như thế, không phải nên làm theo như lời dặn dò của vị thúc thúc kia của nàng mà đề phòng hắn hay sao?

“Ta chỉ đơn giản cảm thấy ánh mắt của ngươi nhìn ta rất đơn thuần sạch sẽ, ở bên cạnh ngươi rất dễ chịu.”

Khi ấy Mộc Yên cũng không rõ bản thân mang tâm trạng thế nào khi nói ra những lời này.

Sau khi nghĩ lại luôn có cảm giác mặt nóng lên, muốn tìm một cái lỗ mà chui vào.

Còn Cố Trường Ca cũng chỉ cười, hỏi nàng là vì sao lại cảm thấy ánh mắt của hắn thuần túy sạch sẽ?

Đối với câu hỏi này, lúc đó Mộc Yên im lặng không trả lời Cố Trường Ca. Dù sao nàng cũng không thể trả lời rằng bởi vì vẻ ngoài của hắn rất thuận mắt? Vì vậy ánh mắt của hắn cũng trở nên sạch sẽ?

“Vả lại, khoảng thời gian gần đây hắn đang bận gì đó, không nhìn thấy tung tích của hắn đâu, cũng không thấy hắn nghe hát thưởng trà, càng không chịu đến tìm ta…”

Trong sân viện, bên ven bờ một hồ nước trong như gột, Mộc Yên tựa đầu, ngồi trên một tảng đá rất lớn.

Ủng ngọc bị nàng cởi ra tùy ý ném sang một bên.

Bên dưới làn váy thải sắc lưu hoa là một đôi chân ngọc trắng muốt hoàn mỹ, không đủ một nắm tay, được sơn màu trắng lấp lánh như đậu khấu.

Đôi chân ngọc đang vung tới vung lui, đạp lên bọt nước, dáng vẻ như đang buồn bực, chán nản.

Chẳng qua, Mộc Yên đang lẩm bẩm, nghĩ xem mấy ngày nay Cố Trường Ca đang làm những gì, so với trước đó hình như có hơi bận rộn hơn hẳn.

“Xem ra Mộc cô nương có oán niệm rất sâu sắc với tại hạ.”

Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ khiến nàng giật nảy mình, lấy lại tinh thần từ cái giật mình khiến nàng hụt tay chống đầu, suýt nữa rơi xuống hồ.

“Cố… Cố công tử…”

“Ngươi đi đứng thật sự chẳng phát ra tí âm thanh nào cả, vốn xuất quỷ nhập thần thế ư.”

“Chắc một ngày nào đó ta sẽ bị ngươi dọa đến mức xảy ra chuyện mất.”

Nhìn thấy bóng dáng đi tới từ bên ngoài sân viện, Mộc Yên cố nén lại cảm giác muốn liếc xéo hắn mà nở nụ cười xinh đẹp, nói. Chẳng qua cũng chỉ có Cố Trường Ca mới có thể tùy ý đến gần tòa sân viện này mà thôi.

Nàng cũng không ngờ là trong lúc mình đang lẩm bẩm về Cố Trường Ca thì hắn lại bỗng dưng xuất hiện.

“Ta đã tới được một lúc rồi, nhưng thấy ngươi hình như ngươi đang suy nghĩ gì đó nên không đến quấy rầy.”

Cố Trường Ca cười khẽ, nói.

“Nên những lời ta vừa nhắc đến, Cố công tử đều nghe thấy hết rồi?”

Mộc Yên vẫn cười nói dịu dàng như cũ, trong mắt người khác nàng dường như luôn có dáng vẻ thế này, luôn luôn lạc quan hoạt bát. Nàng cũng không quan tâm đến lời Cố Trường Ca nói mà trái lại còn cảm thấy hắn cố ý đứng ở bên cạnh, xem trò mèo của nàng.

“Đúng là có nghe được, nên mong rằng sau này Mộc cô nương đừng nói xấu sau lưng tại hạ nữa.”

Cố Trường Ca bước đến, cũng cười nói đáp lại.

“Ta nói xấu ngươi hồi nào chứ?”

Mộc Yên liếc nhìn hắn một cái, lần này thật sự không nhịn được nữa.

“Chắc là vừa nãy nghe nhầm rồi.”

Cố Trường Ca vẫn cười cười như trước.

Mộc Yên nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Trường Ca, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Nhưng nàng đúng là rất tò mò, khoảng thời gian gần đây hình như Cố Trường Ca thật sự rất bận, khó mà trông thấy bóng dáng của hắn.

Mỗi ngày nàng đều đi dạo quanh sân viện của Cố Trường Ca một lần, nhưng lần nào cũng không nhìn thấy hắn.

Hết chương 2666.
Bạn cần đăng nhập để bình luận