Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2097: Chung sống hoà bình

Chương 2097: Chung sống hoà bình

Một người mặc trường bào màu đen xuất hiện, khuôn mặt hắn bị sương mù che lấp, không thể nhìn thấy rõ.

Nhưng bên cạnh lại tràn ngập đại đạo nổ vang những khí tức đáng sợ, dường như thiên địa đều không thể chịu nổi.

"Không cần đa lễ."

Hắn vẫy tay, giọng nói tang thương già nua rất bình tĩnh.

Minh vương hiện thân rồi, thoạt nhìn tuổi tác rất lớn nhưng lại không có ai dám khinh thường hắn, chiêu vừa rồi cho dù là bất kỳ một vị Tiên Vương nào cũng không dám xem thường.

“Đó là vật cấm kỵ giả sao?”

“Khó trách có thể có thần uy lớn như vậy, nuốt trời nạp đất không gì là không làm được, có thể chặn được chiêu này của ta cũng là hợp tình hợp lý.”

Minh vương nhìn chằm vào Đại Đạo Bảo Bình đang treo lơ lửng trên không trung, ánh mắt có chút cứng lại nhưng rất nhanh lại nóng rực.

Lúc Minh vương hiện thân, đại đạo trên không của Tây Tiên vực càng va chạm dữ dội hơn, còn đáng sợ hơn cảnh tượng vừa rồi.

Một phương lại một phương vũ trụ va chạm vào nhau, dường như bởi vì hắn giáng lâm mà muốn nổ tung tan vỡ. Không thể không nói Minh vương có thể có được uy thế đáng sợ như vậy là có liên quan rất sâu đến tu vi đạo hạnh.

Rất nhiều con dân dị vực nhận ra hắn đều thành kính mà quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với hắn, sùng kính cực hạn.

Cho dù là con dân dị vực thì vừa nãy cũng bị dọa cho thần hồn run rẩy, khi nhìn thấy bản nguyên của Đọa Lạc Chân Hống Tiên Vương bị Cố Trường Ca nuốt gọn ngay trước Thông Thiên cổ thành, bọn hắn cũng đang hô to cái danh Minh vương.

Tất cả hậu duệ Tây Tiên vực đều cảm thấy sợ hãi vì Minh vương giám lâm.

Mặc dù bọn hắn chưa gặp Minh vương, nhưng cũng biết được hung danh của vị Tiên Vương dị vực này từ trong điển tịch cổ xưa.

Lúc này Cố Trường Ca cũng đang thăm dò vị Minh vương này, đang suy đoán thực lực của hắn.

Nếu như Khôn Huyền Tiên Vương, Thanh Minh Tiên Vương được xưng là Tiên Vương sơ kỳ, vậy đạo hạnh tu vi của Minh vương này có lẽ ở mức độ trung kỳ tiếp cận với hậu kỳ.

Hắn có thể khiến thế nhân sợ hãi như vậy, chỉ dựa vào tu vi đạo hạnh chắc chắn là không đủ.

“Ngươi có được vật cấm kỵ giả, thiết nghĩ cũng đã từng nhìn qua đồ thật đúng không?”

Lúc này Minh vương mở miệng, ánh mắt xuyên qua mảng biển rộng màu đen mênh mông kia nhìn về phía Cố Trường Ca.

Nhìn bảo bình lơ lửng bên cạnh hắn, trong đôi mắt càng lộ ra thần mang, giống như thần kiếm sáng rực bức người. Đối với Cố Trường Ca đã giết Đọa Lạc Chân Hống Tiên Vương lại nuốt chửng bản nguyên của hắn, Minh vương không hề để ý mà sự chú ý lại nằm ở hai Đại Đạo Bảo Bình.

Theo như hắn thấy Cố Trường Ca có thể có được hai vật cấm kỵ giả, vậy chứng tỏ đã nhìn thấy qua đồ thật, hơn nữa thông qua nhiều phương pháp tế luyện ra lại giống như của hắn vậy.

Còn việc thân phận Cố Trường Ca trở về từ luân hồi, ngược lại hắn không có nghi ngờ gì cả.

Bởi vì sinh linh tu sĩ bình thường không thể có thực lực đáng sợ như vậy ở độ tuổi này được.

“Bảo bình đó quả thật rất giống với vật cấm kỵ đã từng xuất hiện trong điển tịch, và Cấm Kỵ kỷ nguyên có lẽ có liên quan rất lớn đến vị cấm kỵ đã từng tồn tại diệt trừ Tiên cung, đánh đổ chư thiên đó…”

“Có thể hắn cũng là nhân vật của Cấm Kỵ kỷ nguyên, từng nhìn thấy cuộc chiến đó, thông qua chuyển thế luân hồi xuất hiện ở kiếp này.” Khôn Huyền Tiên Vương cũng mở miệng, ánh mắt của hắn rơi trên Đại Đạo Bảo Bình.

Từng nghe nói qua ở trong điển tịch, không ngờ rằng bản thân lại có ngày tiếp xúc, cho dù chỉ là đồ giả nhưng lại có được uy lực khó tưởng tượng như vậy, suýt chút đã hủy đi bảo tháp của hắn rồi.

Nghe lời nói của bọn hắn, vẻ hứng thú trên khóe miệng Cố Trường Ca càng nồng đậm.

Hắn lộ ra ý cười nhàn nhạt, nói:

“Các ngươi nói những lời này là muốn nói với ta cái gì?”

“Là định cho ta biết ánh mắt của các ngươi không tồi sao? Hay là có chút mắt nhìn?”

Đối với lời nói mang theo ngữ khí khinh thường của Cố Trường Ca, Minh vương vốn không quan tâm.

Hắn sừng sững đứng dưới thiên khung, âm thanh già nua truyền ra, nói:

“Đạo hữu đâu cần phải như thế, thật ra chúng ta có thể chung sống hòa bình.”

Trong mắt của hắn, thân thể Đọa Lạc Chân Hống Tiên Vương hoàn toàn là chuyện không đáng để ý đến.

Với lại theo như hắn thấy thì lúc này Cố Trường Ca hiện thân, thậm chí ra tay hướng đến dị vực, khả năng lớn là muốn dị vực rút lui khỏi Tây Tiên vực, trả lãnh thổ lại cho Tây Tiên vực.

Chuyện này đối với Minh vương mà nói cũng chỉ là mấy câu phân phó mà thôi.

“Ồ? Chung sống hòa bình sao?”

“Chung sống hòa bình như thế nào?”

Nghe vậy khóe miệng của Cố Trường Ca vẫn mang theo ý cười nhưng không hề vui vẻ, nói:

“Là để ta nuôi dưỡng các ngươi, sau đó lúc ta cần thì có thể để cho ta nuốt đúng không? Hay là như thế nào?”

Hết chương 2097.
Bạn cần đăng nhập để bình luận