Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2678: Lòng còn vướng bận

Chương 2678: Lòng còn vướng bận

Mộc Yên bước gần về phía Cố Trường Ca, nàng hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong con ngươi sáng ngời nói thẳng: “Bởi vì lúc nãy khi ta nói câu đó với ngươi, ngươi bỗng dưng ngơ ngác…”

“Rõ ràng ta cảm thấy ngươi đang nghĩ chuyện gì đó.”

Cố Trường Ca mỉm cười chẳng nói đúng sai, hắn trả lời nàng: “Thế mà ngươi cũng nhìn ra được à, vậy ngươi nói thử xem ta đang nghĩ điều gì?”

“Ta thấy ngươi đang nghĩ về người nào đó, nhưng chắc chắn không phải là ta.”

Mộc Yên chun mũi, sau đó cố ý dùng một kiểu giọng ngưỡng mộ nói: “Ta thật sự không ngờ tới trong lòng ngươi thế mà còn có người để vướng bận.”

“Ta luôn cho rằng kiểu người siêu phàm thoát tục như ngươi hẳn là sẽ không dính khói bụi nhân gian, ngồi trên vị trí trời cao, từ trên cao nhìn xuống thế nhân, sẽ không có thất tình lục dục thật sự.”

“Cho dù bình thường nhìn như ngươi đối xử hài hòa dịu dàng với người khác, nhưng mà trên thực tế, bản chất của ngươi căn bản không phải người cùng một thế giới với chúng ta, vấn đề này ta có thể cảm giác rất rõ ràng.” Nàng nói thế bây giờ lại đến lượt Cố Trường Ca kinh ngạc.

Mộc Yên liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: “Đừng nói ngươi thật sự tưởng ta ngốc thật, suy cho cùng ta cũng đã sinh sống ở Tiên Linh văn minh nhiều năm, trước đó kết thù khắp nơi còn có thể sống sót đươc.”

“Với thế đạo như này mà sống sót được sao có ai ngây thơ được chứ. Cho nên ngay tại lần đầu tiên gặp được ngươi, ta mới tưởng rằng ngươi là thiếu gia của ẩn thế gia tộc vừa xuất thế lịch lãm, không hiểu việc đời, xuất phát từ lòng tốt mà muốn khuyên bảo ngươi, chứ ai ngờ tới ngươi lại che giấu kỹ tới vậy.”

Nói tới đây, nàng cảm thấy có chút thế sự đúng là vô thường.

Nghe thấy vậy, quả thật Cố Trường Ca vô cùng ngạc nhiên, hắn vốn tưởng tính cách Mộc Yên xưa nay đều thế, song tỉ mỉ nghĩ lại nàng lớn lên trong một môi trường thế kia, sao có thể thật sự đơn thuần lương thiện, không hiểu việc nào cơ được.

Tuy nhiên hắn không giải thích thêm gì nữa.

Mộc Yên thông minh sẽ không hỏi quá nhiều, cứ im lặng giống như giữ gìn khế ước nào đó vậy.

“Ngươi cứ giữ lại Vĩnh Hằng thần lô đi, mặc dù ta cũng không biết rốt cuộc nó có tác dụng với ngươi hay không.”

“Cơ mà ta thật sự không muốn nhìn thấy tất cả những gì liên quan đến việc quá khứ nữa, bao gồm cả Vĩnh Hằng thần lô kia.”

Cổ tay trắng nõn của Mộc Yên giơ lên, Cố Trường Ca còn tính trả lại Vĩnh Hằng thần lô cho nàng, ngay cả hộp cũng đồng thời xuất hiện trong bàn tay nàng.

Đây là thần khí của Vĩnh Hằng thần tộc, có điều nó đã sớm thất lạc rồi sau đó trở thành vật vô chủ.

Trên thế gian có hàng ngàn tạo hóa cơ duyên, nàng cũng không cảm thấy mình thiếu đi Vĩnh Hằng thần lô thì sẽ chẳng làm lên trò trống gì.

Mộc Yên có thể nhận thấy rõ ràng loại cảm giác gần như chìm trong sự hủy diệt trước đó.

Thực lực của nàng xảy ra thay đổi cực lớn, mỗi sợi tế bào trong cơ thể dường như đều đang sống lại, hân hoan vui mừng.

Mộc Yên đã mơ hồ nhận thấy được sau này bản thân phải đi con đường gì rồi.

“Nếu ngươi không muốn vậy ta sẽ thu nó. Sau này có thời gian thì tới Vĩnh Hằng thần tộc một chuyến lấy nốt Vĩnh Hằng thần kiếm luôn.” Cố Trường Ca gật đầu nhẹ nhàng, hắn cũng không từ chối.

Hắn đã sớm lường trước được rằng Mộc Yên sẽ không tiếp tục bảo vệ Vĩnh Hằng thần lô.

Sau khi Mộc Yên giao Vĩnh Hằng thần lô cho Cố Trường Ca, rõ ràng tâm trạng nàng vui hơn rất nhiều, bước chân thoải mái đi về phía trước.

Băng qua chốn cổ mộc sơn linh này chính là khu vực xảy ra hô ứng với Vĩnh Hằng thần lô.

Nàng cảm nhận được có lẽ ở nơi đó từng có một trong năm kiện Vĩnh Hằng thần khí của Vĩnh Hằng thần tộc.

Nếu tên đạo nhân tên Vương Hạc không lừa nàng vậy thì chuyến đi này sẽ rất thuận lợi.

Mà lúc này, bên ngoài Bích Du Thiên Cảnh.

Cánh cửa bắc ngang qua thiên địa kia vẫn đang tràn ngập hào quang, chiếu rọi vũ trụ ở chốn xung quanh thành một vùng rực rỡ.

Mặc dù đại loạn khắp nơi nhưng vẫn có tu hành giả và sinh linh chạy tới nơi này, không ngừng tràn vào trong Bích Du Thiên Cảnh. Tuy nhiên ngay lập tức, một cỗ khí tức khủng bố không rõ tên bỗng dưng dấy lên, vô số thân ảnh đáng sợ chạy ra từ khu vực nào đó.

Gương mặt bọn họ khó coi đến dọa người, thời không xung quanh đều trở nên mơ hồ, hỗn độn khí bùng nổ.

“Sao có thể chứ?”

Mấy người này chính là những vị trưởng lão đi theo Ly Dương rời khỏi Vĩnh Hằng thần tộc.

Tất cả sinh linh và tu hành giả ở phụ cận cho dù tu hành bất cứ thần thông gì thì khi ở dưới khí tức khủng bố mà cường đại này giống như con cừu non đối mặt với sói dữ, cả người run rẩy cầm cập, không dám cử động tý nào.

Khí tức khủng bố kia trấn áp trên trời dưới đất, kể cả chỗ tinh vực hỗn loạn kia cũng trở nên yên ắng hơn.

Mấy vị trưởng lão đó đều là tồn tại Đạo Cảnh chân chính, bàn tay xuyên qua được vũ trụ khuất động tiểu thế giới trong hỗn độn chi địa, cường đại đến độ khó mà tưởng tượng nổi.

Dù là ai thì đều có tư cách sáng tạo ra một phương cổ lão đại giáo, xưng tôn làm tổ.

Mà ngay lúc đó, bọn họ lại khó kìm nén nổi lửa giận và sự khó tin.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới đáng lẽ ra chuyến đi này của bản thân phải vô cùng thuận lợi, thế mà bây giờ lại bỗng dưng nhận được tin dữ của Ly Dương.

Hết chương 2678.
Bạn cần đăng nhập để bình luận